Phó Hán Khanh tâm tính chất phác, nghĩ gì nói đó, tuy đã trải bảy đời, tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm, chung quy vẫn chưa hề luyện ra bản lĩnh giảo hoạt trời sinh cùng tùy mặt gửi lời, nào biết được vì một lời nhất thời của mình, cơ hồ đã khiến một cao thủ đứng đầu tức đến mức đương trường tẩu hỏa nhập ma, thân sa hiểm cảnh.
Sắc mặt Tông Vô Cực trong khoảng thời gian cực ngắn, hết trắng lại xanh, hết xanh lại tím, hết tím lại vàng, vàng rồi lại đỏ, cuối cùng đen kịt cực dọa người. Mà bản thân lão phải thổ nạp mấy chục lần, mới miễn cưỡng khôi phục nội tức yên định, lúc này lão vừa tức vừa vội, thanh âm cũng hơi khàn khàn: “Được, nếu chúng ta thua, từ đây sẽ tâm phục khẩu phục Chấn Vũ võ quán, không đến khiêu chiến với các ngươi nữa, nếu các ngươi thua, Chấn Vũ võ quán không thể tự xưng là võ quán đệ nhất Đới quốc nữa.”
Phó Hán Khanh trợn tròn mắt, cảm thấy cực kỳ khó hiểu với lý luận của lão: “Ông, các người chính là vì loại chuyện so hay không kết quả đều như nhau này, mà ồn ào đòi sống đòi chết như vậy đó hả?”
Tông Vô Cực mười ngón mở ra, phát ra tiếng lách cách, sự căm phẫn trong lòng tràn khắp bốn phía, chỉ cảm thấy nếu còn lần lữa dù là một thời một khắc, mình sẽ bổ đến, bất chấp tất cả mà liều mạng với tên vô lại này.
Đỗ Tùng Pha thấy tình huống không đúng, vội vàng kéo lão một cái, nhắc lão đừng trúng kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947543/quyen-3-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.