Ban đầu Phó Hán Khanh lần lữa kéo dài, dùng hết mọi cách, nhất định không chịu luận võ, khiến mọi người tức muốn chết, lúc này đột nhiên đồng ý dứt khoát như vậy, Đỗ Tùng Pha và Tông Vô Cực ngược lại cảm thấy mơ hồ sợ hãi, trong nhất thời lại quên cả cao hứng.
Phó Hán Khanh nói xong, thấy hai vị này lại vẫn còn ngẩn người, đành phải truy hỏi một lần nữa: “Ta nói, mấy người còn muốn luận võ không?”
Hai khuôn mặt già đều đỏ lên, Tông Vô Cực cướp lời: “Chúng ta đã đến đây, không thể so ra kết quả, đương nhiên không thể đi.”
Đỗ Tùng Pha cười lạnh lùng, chỉ tất cả những người bị thương ở bốn phía: “Trước khi ngươi đến, chúng ta đã đấu mười trận, những giáo đầu giỏi có thể tính của Chấn Vũ võ quán đều đã ra tay. Chúng ta thắng sáu thua ba, còn một trận chưa đánh xong đã bị Tề lão tách ra.”
Tông Vô Cực tiếp lời: “Ngươi muốn đấu cách nào, mười trận lúc đầu chúng ta đấu có tính không? Dù sao cũng không thể cứ đấu mười trận các ngươi lại đến một đám người mới, tự xưng là quản sự, chúng ta lại phải đấu từ đầu chứ.”
Phó Hán Khanh thản nhiên nói: “Thắng bại của mười trận kia ta không quan tâm, dù sao các ngươi đã đề xuất muốn luận võ với ta, vậy chỉ luận với ta là được, tùy tiện ai trong các ngươi lên, luân phiên cũng được, cùng lên cũng được, chỉ cần đánh bại ta là xong. Chấn Vũ võ quán chúng ta sẽ nhận thua.”
Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947541/quyen-3-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.