Sử Tịnh Viên quát một tiếng: “Hộ giá.” Rút kiếm múa nên một vòng hàn quang, bảo vệ phía trước Yên Lẫm, Ngự lâm quân lao lên như bay, vây chặt Yên Lẫm vào giữa.
Trong mắt Yên Lẫm chợt lóe hàn quang, phớt lờ Sử Tịnh Viên đang liều mạng muốn đè y xuống để tránh mưa tên, mạnh mẽ đứng lên, giữa đám người nhìn ra bên ngoài, trong lòng bất giác lẫm liệt.
Vô số quân sĩ mũ giáp sáng loáng như thủy triều từ bốn phương tám hướng ùa tới.
Cổng chợ chỗ chấp hình, bốn phương thông suốt, bốn mặt rộng rãi, đến mức vô hiểm để thủ, mỗi một đường lớn, mỗi một hẻm nhỏ, dòng người tuôn ra như nước.
Bách tính gào thét bỏ chạy, không ngừng trốn tránh. Có người bị tên loạn bắn ngã, có người ngã dưới đất bị đạp chết tươi, tiếng kêu khóc hô quát, gọi mẹ tìm con không ngừng bên tai.
Vốn chỉ như xem kịch, đến coi một người từng bước hướng tới tử vong, mà nay bị tử vong uy hiếp, lại biến thành bản thân họ.
Các quân sĩ bảo vệ Yên Lẫm đều là thân quân của Hoàng đế, từng do Dung Khiêm đích thân huấn luyện, tố chất cực tốt, nhân số tuy ít, lại vẫn bảo trì trận hình hoàn mỹ, đao rời vỏ, tên giương sẵn, chẳng qua sắc mặt mỗi người đều hơi nhợt nhạt.
Lần này tùy giá, không ai nghĩ đến sẽ xảy ra phản loạn, tác dụng phòng hộ của vệ đội kém xa tác dụng bài trí, mỗi người đều mặc quần áo hoa lệ, không phải khôi giáp cứng chắc, cung tên mang theo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-2-tha-dung-thien-ha/2860307/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.