Sáng sớm bị dây thừng trói chặt giải lên hình đài, gân trâu ẩm thít vào da thịt hôm qua bị róc, vết thương tối qua bị tắm nước muối, dù là Dung Khiêm cũng không khỏi đau đến vặn vẹo mặt đôi chút. Tuy trong lòng nhiều lần lẩm bẩm rằng đây chẳng qua là bóng tối trước bình minh, rốt cuộc vẫn buồn bực từng cơn.
Rất ngạc nhiên, chiều nay không như hôm qua, mặc dù dọc đường cũng có bách tính quan sát, lại đều bị quan binh ba bước một người để ý chặt chẽ. Không ai dám nói nhiều một câu, vọng động một chút, không có bách tính thích xem náo nhiệt dọc đường chửi rủa, không có vô số vỏ chuối ném đến, cả con đường tĩnh lặng lạ thường, tất cả sĩ binh áp giải cũng không dám nói chuyện một câu, chỉ có tiếng xe tù chuyển động và tiếng máu Dung Khiêm nhỏ giọt.
Chuyện gì đây. Dung Khiêm khẽ nhíu mày, sau đó thân hình hơi chấn động, ông trời à, chẳng lẽ… Không thể nào, thằng nhóc thối tha đó tuy nói hơi xúc động, hơi hồ đồ, hơi khó chịu, nhưng có thể âm thầm học tập, âm thầm trưởng thành, âm thầm tập hợp thế lực, âm thầm chuẩn bị chính biến, hẳn phải là một tên thiếu niên lão thành đa mưu túc trí, không đến mức làm chuyện ngu ngốc kiểu này chứ?
Trong lòng còn đang nghĩ không đến mức ấy, cách xa tít đã thấy nghi trượng tán hoàng la che trời trên đài quan hình.
Gân xanh trên trán giật giật, Dung Khiêm âm thầm nghiến răng, thằng nhóc chết toi, thằng nhóc thối tha, thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-2-tha-dung-thien-ha/2860303/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.