“Thông thiên bổng” bắt đầu tỏ rõ uy phong. Sát Sát Nỗ Nhi khóe mắt rưng rưng bị ép phải liếm cái thứ “Giả hóa “(hàng hóa giả hiệu) kia, trong ngực không ngừng tự mắng mình thực sự là ngu xuẩn đến cực điểm. Thế nhưng, … Vì sao ta lại phải làm theo tất cả mọi điều mà y nói,trong khi y chỉ là một nhân loại bình thường? Hơn nữa cũng không hề có lý do để tin tưởng. Có lẽ bởi vì y là đại ca của ta a, ta phải tôn kính y, nên đương nhiên phải tin tưởng lời y nói. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới,trước đây cũng bởi vì tin vào cái tên giả dối kia, nên mới phải gọi y là đại ca. Loại suy luận hoàn toàn không ăn khớp như vậy, cũng chỉ có đứa “Ngốc” tới cực điểm như Sát Sát Sát Nỗ Nhi mới nghĩ ra được a… “A a… Nỗ Nỗ… tuyệt vời… liếm vào sâu hơn một chút …” Đại ca ồ ồ thở dốc và biểu tình sung sướng không gì sánh được,khiến Sát Sát Nỗ Nhi trong nháy mắt đã quên mất là mình đang tức giận, chỉ cảm thấy sâu trong cơ thể dấy lên một sự kiêu ngạo khó hiểu. “Đại ca, thực sự thoải mái như thế sao?” Sát Sát Nỗ Nhi càng thêm ra sức hút. “Thoải mái, thật thoải mái… A a… Nỗ Nỗ, mau, đưa cái mông qua đây, đại ca cũng làm cho ngươi thoải mái…” “Tiểu công lang” luôn luôn trung thành với dục vọng của bản thân, nên khi nghe vậy, lập tức dời cái mông qua trước mặt y, khiến cho tiểu côn thịt lần thứ hai bị mất thăng bằng, liền bị đại ca đưa miệng đến hứng lấy — Hai người bắt đầu tiến hành tư thế 69 đầy *** loạn, trong miệng song phương đều là hai khối dục vọng xích lõa không chút nào che giấu. Lê Thiên Kình mút cây tiểu côn thịt mà y âu yếm nhất, hai tay cũng không quên tiến công “Tiếu tưởng” (hai tiểu cầu nhỏ) của hắn suốt một hồi lâu, ngay tại huyệt động nho nhỏ được chôn giấu trong song mông… Lê Thiên Kình trước tiên vươn một ngón tay ra đè lên huyệt khẩu, lập tức khiến Sát Sát Nỗ Nhi kịch liệt phản ứng. “Hanh ân… Hanh ân…” Sát Sát Nỗ Nhi từ mũi phun ra khí tức cực nóng, khó khăn giãy dụa. Lê Thiên Kình một bên càng thêm cố sức hút lấy tiểu côn thịt trong miệng, một bên dùng tốc độ “Sét đánh không kịp bịt tai” để nhanh chóng nhấn ngón tay vào bên trong — “Ngô a a a –” Nơi dùng để bài tiết đột nhiên bị dị vật cắm vào, Sát Sát Nỗ Nhi đáng thương,trong miệng vẫn đang nhồi nhét côn thịt vừa cứng vừa nóng của đại ca, muốn thét lớn cũng không được, chỉ có thể phát sinh tiếng rên rỉ khổ sở. Ngón tay của Lê Thiên Kình giật giật trong cơ thể của hắn, hưng phấn mà cảm thụ sự rung động kỳ diệu, sau cùng, rốt cục y cũng chịu không nổi, bắt đầu cắm thêm ngón tay thứ hai vào, tiếp tục kịch liệt trừu sáp — “A a — đại ca, kỳ quái quá, kỳ quái quá, không muốn, không muốn a –” Nơi huyệt động vốn chưa từng có người đi vào, nên trở mình sinh ra phản ứng, Sát Sát Nỗ Nhi nhả thịt heo bổng trong miệng ra, bi thảm kêu rên. “Phù phù… Nỗ Nỗ… Bảo bối… Kiên nhẫn một chút… Rất nhanh sẽ thư thái…” di chuyển cơ thể, đặt tiểu bảo bối khả ái xuống dưới thân, Lê Thiên Kình kéo căng hai chân của Nỗ Nô ra thật lớn, sau đó,chỉ một động tác,liền hung hăng cắm thịt heo bổng vào trong– “Ô a a a –” Mật huyệt vừa nhỏ vừa chặt, bị côn thịt cường đại không gì sánh được nhất cử xỏ xuyên qua, cảm giác đau nhức khủng khiếp chưa bao giờ trải qua khiến cho Sát Sát Nỗ Nhi thê lương kêu lớn: “Ô… Đại ca… Cứu ta… Đau quá… Nỗ Nỗ đau quá… Ô…” Sát Sát Nỗ Nhi cho dù khóc đến nước mắt ngang dọc,nhưng vẫn chăm chú ôm lấy đại ca của hắn, hướng tên “Gia hỏa hại người” kia mà xin giúp đỡ. Thấy Nỗ Nỗ hành động khả ái như vậy, Lê Thiên Kình trong lòng đều bị thiêu hủy… “Nỗ Nỗ… Ngươi là bảo bối của đại ca… Đại ca rất thích ngươi…” Vươn đầu lưỡi ra, liếm lên những giọt nước mắt đang không ngừng chảy xuống, Lê Thiên Kình thổ lộ ái ngữ ôn nhu tới cực điểm. “Ô… Đại ca… Nỗ nỗ cũng thích ngươi a… Thế nhưng thông thiên bổng của ngươi khiến cho ta đau quá… Ngươi mau rút ra có được hay không… Ô…” “Nỗ Nỗ ngoan, đại ca bảo đảm với ngươi, ngươi lập tức sẽ thư thái ngay mà…” “Ô… Đại ca… Ngươi không nên gạt ta…” “Không lừa ngươi, đại ca lần này tuyệt đối là không nói dối với Nỗ Nỗ nga…” Lê Thiên Kình vừa trấn an hắn, một bên bắt đầu chậm rãi chuyển động… Động tác của đại ca ôn nhu nên đau đớn giảm bớt không ít, Sát Sát Nỗ Nhi lúc này mới có dư lực để cảm nhận “Thông thiên bổng” của đại ca đang cắm trong cơ thể mình. Trướng trướng, nóng nóng, hình như bên trong thân thể của mình đang tồn tại một vật thể sống, cảm giác thật kỳ diệu. Đau đớn chậm rãi mất đi, luật động của đại ca dần dần nhanh hơn, một loại cảm giác ê ẩm khác bắt đầu từ trong cơ thể mọc lên, khiến Sát Sát Nỗ Nhi không khỏi thấp giọng rên rỉ. ” Aha a… Đại ca… Ngươi chậm một chút… chậm một chút… Nỗ Nỗ thấy thật kỳ quái…” Biết tiểu yêu tinh bắt đầu cảm thấy thư thái, Lê Thiên Kình xấu xa cười cười:”Đây không phải là kỳ quái, mà là thoải mái nha…” “Đây là thoải mái? Aha a… Ta không biết… Đại ca… Đại ca…” Tiểu não bắt đầu trở nên nặng nề, Sát Sát Nỗ Nhi vô ý thức thì thào kêu tên đại ca. “Nỗ Nỗ cứ yên tâm giao toàn bộ cho đại ca a, đại ca sẽ khiến ngươi thật thoải mái, giống như bay lên trời vậy…” Đại ca lại gạt ta, cảm giác bay lên trời ta biết chứ, nhưng còn loại cảm giác này… giống như đang bay tới một nơi nào đó mà ta chưa từng biết đến a… Lê Thiên Kình thấy trên mặt bảo bối ý thức đã dần dần mơ hồ, cũng không muốn nhẫn nại thêm nữa. Y hét lớn một tiếng, mã lực toàn bộ khai hỏa, bắt đầu điên cuồng trừu sáp trong tràng lộ nóng ẩm của hắn — “A a a –” Sự vui thích tuyệt đỉnh khó có thể dùng lời để hình dung,giống như tia sét bắn trúng Sát Sát Nỗ Nhi, mỗi khi “Thông thiên bổng” của đại ca điểm trúng một nơi trong cơ thể thì càng khiến hắn sảng khoái đến mức thiếu chút nữa đã hôn mê…. ” A… a… Sảng khoái muốn chết… Nỗ Nỗ… Nỗ Nỗ của ta…. Ngươi có thích thông thiên bổng của đại ca thao ngươi như thế không?” Lê Thiên Kình điên cuồng mà đong đưa phần eo, mồ hôi rơi rớt như mưa. “A a — ta không biết… Đừng di động nữa… Nỗ Nỗ chết mất… A a…” Trong miệng tuy nói là không biết, nhưng thân thể lại có ý thức, chỉ biết liều mạng kẹp chặt thịt heo bổng trong cơ thể, ước gì nó vĩnh viễn không thoát ly khỏi tiểu thịt động đang bị thao đến mức sắp hòa tan của mình. “A a a — Nỗ Nỗ, ngươi muốn cắn cho đại ca phải xuất ra sao? Ngươi đúng là tiểu yêu *** đãng nha!” Khi hai cái đùi của Nỗ Nỗ đang vờn quanh thắt lưng của y, Lê Thiên Kình bắt đầu nắm chặt phần eo của đối phương, cố sức áp xuống một cái — “A a a –” Chỗ sâu trong trong cơ thể bị thịt heo bổng mãnh lực đánh trúng, Sát Sát Nỗ Nhi bị đại ca hắn thao sướng gần chết, liền phát ra tiếng thét chói tai:”A a a – Đại ca — ” “Nỗ Nỗ — Nỗ Nỗ của ta –” Cơ thể của tiểu bảo bối kịch liệt co rút,khiến Lê Thiên Kình không thể chịu nổi, y phát sinh tiếng tê rống vô cùng nhuần nhuyễn, bắn ra một luồng dịch thể tại tràng nội của Nỗ Nhi — Tinh dịch thoáng cái đã bắn vào nơi tận cùng của cơ thể, Sát Sát Nỗ Nhi chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bạch quang sáng lạn xẹt qua, hắn hét lên một tiếng, cũng phun trào ra dịch thể như lửa nóng — Lần bắn này hoàn toàn khác hẳn với ban nãy, theo sau sự phun trào hình như trong cơ thể cũng mọc ra một thứ kỳ dị nào đó. Sát Sát Nỗ Nhi còn chưa kịp tự hỏi rốt cuộc đó là cái gì, đã mang theo nụ cười mệt mỏi và thỏa mãn, nặng nề rơi vào giấc ngủ,toàn thân mềm nhũn, nằm trong lòng đại ca… Đây.. Đây là cái gì… Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tiểu báo bối đang nằm trong lòng, nháy mắt đã trường ra một đôi lỗ tai và cái đuôi lông xù, Lê Thiên Kình quả thực sợ ngây người. Vô ý thức dùng tay sờ sờ lên hai lỗ tai khả ái không gì sánh được của đối phương. Xúc cảm thật nhu thuận,lớp lông ánh vàng rực rỡ và cảm giác ấm áp của da thịt, một lần nữa nhắc nhở Lê Thiên Kình,đây tuyệt đối không phải là đồ giả. Vẫn hơi nghi hoặc nắm lấy cái đuôi xù lông, lần này Lê Thiên Kình thật sự là hết hy vọng. “Thì ra là thế… Thì ra Nỗ Nỗ không hề gạt ta…” Lê Thiên Kình không khỏi cười khổ một chút. Ban đầu y từng nghĩ, dựa vào tính cách đơn thuần của Nỗ Nỗ thế nào lại có khả năng lừa dối đại ca như y. Nhưng cả ngày cứ nghe tiểu yêu hồ ngôn loạn ngữ bảo mình chính là tướng quân lang thần gì đó, nhưng y chưa bao giờ một lần tin tưởng lời hắn nói. Thì ra… Thì ra Nỗ Nỗ của ta thực sự là tiểu lang a. Chẳng hiểu vì sao, ngoại trừ cảm giác hơi hơi khiếp sợ, Lê Thiên Kình cũng không hề thấy chán ghét. Nhưng có một tia cảm giác bất an lại lén lút kéo đến. “Mặc kệ Nỗ Nỗ là cái gì, ngươi đều là bảo bối độc nhất vô nhị của đại ca…” Lê Thiên Kình hôn nhẹ lên khuôn mặt khả ái, vẫn tiếp tục tự nói thầm: “Mặc kệ Nỗ Nỗ là cái gì, đại ca cũng không để cho ngươi ly khai ta…” Chăm chú ôm bảo bối vào lòng, Lê Thiên Kình trong đầu thập phần kiên định. “A –” Chậm rãi cử động thắt lưng, Sát Sát Nỗ Nhi đang trong cơn ngủ mơ bỗng hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu oa oa kêu to: “Đại ca…” “Đại ca ở chỗ này, Nỗ Nỗ…” Ôm lấy tiểu lang, Lê Thiên Kình cũng ngọt ngào nở nụ cười. Chậm rãi mở mắt, thấy phía trước hiện ra khuôn mặt tươi cười của đại ca, Sát Sát Nỗ Nhi chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại khóc òa lên. “Làm sao vậy? Nỗ Nỗ làm sao vậy?” “Ô… Đại ca là người xấu… Cây thông thiên bổng giả hiệu của đại ca làm cái mông ta đau quá… Ô…” Lê Thiên Kình nghe vậy không khỏi ha hả cười:”Lúc mới bắt đầu thì khiến Nỗ Nỗ bị đau nhức, thế nhưng sau đó chẳng phải Nỗ Nỗ đã thích muốn chết sao…” “Hanh, ta nào có? Đau muốn chết mới đúng a.” Không thể nào, không phải Nỗ Nỗ ngốc đều đã quên hết cảm giác ban nãy rồi đấy chứ? Nhìn thấy bộ dạng đầy căm phẫn của hắn, Lê Thiên Kình không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Hi, không sợ, ta sẽ tìm ra chứng cứ. “Hanh, Nỗ Nỗ nói dối.” “Không có, Sát Sát Nỗ Nhi ta là tướng quân, chưa bao giờ nói dối!” Sát Sát Nỗ Nhi đành mang “Lang cách” ra để triệt để chối tội. “Loài người chúng ta có một câu nói, khi một người bị lộ ra cái đuôi, đó chính là lúc lời nói dối của hắn bị vạch trần. Nỗ Nỗ, hiện tại không phải cái đuôi của ngươi đã lộ ra rồi sao?” “Ha ha, đại ca lại muốn gạt ta,sau khi ta biến thành người thì phía sau căn bản không có khả năng lộ ra đuôi, không tin ngươi nhìn nè, cái mông của ta căn bản không có vĩ — vĩ –” “Vĩ” đến nửa ngày cũng vĩ không được, Sát Sát Nỗ Nhi nhìn thấy cái đuôi không biết đã mọc ra từ lúc nào, đành đứng bất động tại chỗ mà trợn tròn đôi mắt. “Hi, Nỗ Nỗ không chỉ lộ ra đuôi chó sói, đến hai cái lỗ tai cũng đều mọc ra rồi nha. Không tin ngươi xem.” Lê Thiên Kình hảo tâm mang một chiếc gương to đến trước mặt tiểu lang đang khiếp sợ đến nói không ra lời. “A a a — cái lỗ tai của ta! Cái đuôi của ta!” Thấy bộ dáng của mình bây giờ lang không ra lang,người không ra người, không khác gì quái vật, Sát Sát Nỗ Nhi nhất thời thương phẩm hào đào khóc lớn: “Oa… Không được rồi… Ta không nên mất đi thần lực… Ta không nên biến thành tiểu bảo bảo…” Ở tại thần giới, chỉ có những bảo bảo mới sinh pháp lực thấp, mới biến thân thành loại dáng dấp không hoàn chỉnh này. “Nỗ Nỗ không khóc, ngoan, đại ca thấy ngươi như vậy rất khả ái a.” “Đại ca gạt người! Ta biết ta như vậy quả thực xấu muốn chết! Ô… Đại ca… Làm sao bây giờ, vạn nhất nếu như ta không thể biến trở lại được, sẽ bị chúng lang trên thần giới chê cười.” Vốn tính sĩ diện, lại không chịu thua,nên Sát Sát Nỗ Nhi lo lắng nhất là bị người khác cười nhạo. “Vậy Nỗ Nỗ sẽ không phải về thần giới nữa, ở lại nhân gian bồi đại ca cả đời có được hay không?” Lê Thiên Kình rất sợ mất đi bảo bối đáng yêu của mình. “Ta cũng muốn vĩnh viễn ở cùng đại ca a, nhưng thời gian lang thần chúng ta hạ phàm có sự hạn chế, nếu cứ tiếp tục ở lại thì trời đất sẽ bị náo loạn mất.” “Ngươi nói cái gì?!” Lê Thiên Kình nghe vậy trong lòng phút chốc cả kinh. “Nhưng đại ca đừng sợ, ngươi là biểu đệ của Vương phi, đến lúc đó chúng ta sẽ nhờ Vương phi đi cầu trưởng lão của thần giới, để ngươi cũng được gia nhập thần giới, vậy là được thôi.” “Cái gì Vương phi? Biểu ca của ta sao lại là Vương phi các ngươi chứ?” “A, đại ca, ngươi không biết sao?” Sát Sát Nỗ Nhi mang các sự việc từ khi hai vị chủ tử hạ phàm cho đến nay đều nói rõ một lần, Lê Thiên Kình nghe đến cứng họng, một hồi lâu mới có thể tiêu hóa xong hết cố sự Thiên Phương dạ đàm(*) này.(* truyện nghìn lẻ một đêm) “Hảo, cho dù biểu ca của ta thật sự là Vương phi của các ngươi, nhưng ngươi có chắc chắn là y sẽ có khả năng đưa ta lên thần giới không?” Lê Thiên Kình không khỏi bán tín bán nghi. “Mặc kệ, nếu như thần giới trưởng lão không đáp ứng, ta đây sẽ quậy cho bọn họ long trời lở đất. Hi, đại ca ngươi không biết đấyc hứ, lang gia gia, lang nãi nãi sợ nhất là ta đó nha.” Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Nỗ Nỗ, Lê Thiên Kình cảm thấy thật buồn cười. “Vậy Nỗ Nỗ sợ ai nhất a?” “Ta… Ta…” Sát Sát Nỗ Nhi tròng mắt lăn qua lăn lại, vòng vo lưu chuyển, mất cả buổi, mới buông ra được câu trả lời:”Sát Sát Nỗ Nhi ta sợ nhất đại ca! Như vậy ngươi vui vẻ chưa?” Sát Sát Nỗ Nhi cố hất quai hàm lên, dáng dấp khả ái nói không nên lời. “Ha ha, vậy Nỗ Nỗ có biết đại ca sợ nhất điều gì không?” “Đúng vậy đúng vậy, đại ca ngươi sợ nhất là gì a?” Sát Sát Nỗ Nhi trợn to hai mắt hiếu kỳ hỏi. “Hi, thiên cơ bất khả lộ, chờ Nỗ Nỗ bồi đại ca đến một trăm năm sau, đại ca mới nói cho ngươi biết…” Lê Thiên Kình sâu xa khó hiểu nói. Cái đuôi và lỗ tai của tiểu lang phải trải qua ba ngày ba đêm mới có thể hoàn toàn tiêu thất. Mà ngay trong ba ngày ba đêm này, tiểu lang tử sĩ diện nên nói cái gì cũng không chịu bước ra khỏi cửa phòng một bước. Lê Thiên Kình cũng vui vẻ ở lại, không trở về nhà, y không muốn rời xa bảo bối dù chỉ một khắc. Hơn nữa trong phòng nghỉ tư nhân này,vật dụng sinh hoạt gì cũng đều có đầy đủ, y chỉ cần xin nghỉ bệnh,rồi gọi nhà hàng đưa cơm đến là được. Vì thế, một người một lang cứ như vậy,trải qua ba ngày ngăn cách… …. ….. “A a… Đại ca… Đại ca… Không được… A a… Nỗ Nỗ chết mất… Đại ca… Ngươi tha cho Nỗ Nỗ đi… Ô…” Từ phía sau bị “Thông thiên bổng” thô to của đại ca chẳng phân biệt nặng nhẹ,cứ hung mãnh xỏ xuyên qua, Sát Sát Nỗ Nhi nằm úp sấp, quỳ gối lên tấm ra phủ giường đầy nếp nhăn, một bên chảy nước mắt, một bên khó nhịn mà liên tục gào thét. Thì ra “Giao phối” thực sự là một chuyện tình thật khổ cực, tuy rằng có lúc rất thoải mái, nhưng sau khi làm xong thì thân thể đau đến mức chịu không nổi. Lúc này Sát Sát Nỗ Nhi không khỏi chân thành bội phục Vương phi của hắn. Ta chỉ ứng phó với một mình đại ca mà đã ăn không tiêu, Vương phi lại song song ứng phó với hai vị chủ tử sắc lang … Thực sự là quá lợi hại. Lần sau nhất định phải đi lãnh giáoVương phi mấy chiêu. “A… a… Nỗ Nỗ… Tuyệt quá… Sảng khoái muốn chết… Đại ca ước rằng cả đời này đều được thao ngươi như thế! Ngươi có muốn hay không? Có muốn hay không?” Khéo tay nắm lấy cái đuôi nhỏ của tiểu lang, Lê Thiên Kình điên cuồng đưa đẩy vào trong thịt huyệt vừa nộn vừa nhiệt của hắn, phát sinh tiếng hò hét thống khoái- Cái đuôi yếu đuối bị y hung hăng nắm chặt, hai lỗ tai cũng cao cao nhếch lên,lắng nghe âm thanh tê rống động tình của đại ca, Sát Sát Nỗ Nhi tuy rằng mệt mỏi bất kham, nhưng cũng cảm thấy hưng phấn khó có thể nhẫn nhịn: “Muốn… Ta muốn a… Đại ca… Đại ca… Vĩnh viễn thao Nỗ Nỗ như thế nha! Nỗ Nỗ vĩnh viễn là của ngươi.” Nghe được lời nói *** đãng khả ái của bảo bối, Lê Thiên Kình không còn chịu nổi nữa, một phen ôm tiểu lang đáng yêu vào trong lòng, để cho hắn đưa lưng về ngực của mình, thẳng tắp ngồi lên trên côn thịt vừa to vừa cứng– “A a a –” Phía dưới bị côn thịt ấn vào chỗ sâu nhất, Sát Sát Nỗ Nhi nhất thời kêu lên thảm thiết. “Ngoan, cử động đi, mau một chút a, bảo bối…” Dùng hai ngón tay cắm vào trong miệng tiểu lang để đùa bỡn với đầu lưỡi của hắn, Lê Thiên Kình ghé vào lỗ tai hắn thở dốc: “Dùng tiểu huyệt *** đãng của ngươi để kẹp chặt đại ca, mau lên!” “Ừ… Đại… Đại ca…” Trong miệng hàm chứa đầu ngón tay thon dài của đại ca, Sát Sát Nỗ Nhi một bên *** đãng mút lấy nó,một bên nghe lời y,bắt đầu đong đưa phần eo. Từ phía sau,nhìn thấy rõ thịt heo bổng của mình cứ như vậy mà tiến tiến xuất xuất trong tiểu huyệt hồng nộn của tiểu lang, máu mũi của Lê Thiên Kình thiếu chút nữa đã phun ra. “Nga nga — bảo bối, đúng là như thế này, đúng là như thế, ngươi làm đại ca thích muốn chết!” Trong không khí tràn ngập mùi vị nùng tinh cùng thanh âm trừu sáp *** loạn, một người một lang “Giao phối” đến thiên hôn địa ám… Sát Sát Nỗ Nhi bị đại ca làm cho chết đi sống lại, rốt cục nhịn không được một trận run run, ngửa đầu phát ra tiếng tru của dã thú: “Gaooo – ta bắn ra mất… Nỗ Nỗ muốn bắn, đại ca — ” Nghe được tiếng kêu kỳ dị của tiểu lang, cũng cảm thụ được trong cơ thể của hắn đang kịch liệt co quắp, Lê Thiên Kình càng cố sức trừu sáp mạnh hơn, thiếu chút nữa tiểu lang đáng thương đã bị ăn đến sạch sẽ. “Gaooo — đại ca thao Nỗ Nỗ thích muốn chết — thích muốn chết — ” Toàn thân vô pháp khắc chế một trận điên cuồng kinh luyên, Sát Sát Nỗ Nhi kêu to rồi bắn ra, côn thịt nho nhỏ mạnh mẽ phun ra một cỗ dịch thể bạch sắc. “A a — bảo bối, đại ca cũng muốn bắn cho ngươi — ” Lê Thiên Kình bắn đầy dịch thể trong tiểu huyệt đã sớm bị y chà đạp đến loạn thất bát tao, bởi vì trước đó đã bắn ra vô số lần, nên khi Lê Thiên Kình vừa rút côn thịt ra, thì dịch thể bên trong tiểu cúc hoa lập tức phun tung toé ra ngoài, vấy bẩn luôn cái đuôi sói đáng thương của Nỗ Nỗ. Nhìn thấy tiểu lang vô lực nằm trên tấm phủ giường nhăn nhúm, toàn thân đều dính đầy dịch thể, lỗ tai và đuôi sói khả ái còn run run lên, Lê Thiên Kình chỉ cảm thấy yêu không chịu nổi, thật hận không thể biến tiểu yêu kia trở thành huyết nhục của chính mình, vĩnh viễn cũng không cho hắn ly khai. Nhưng nghĩ đến thời gian tiểu lang ở đây cũng sắp đạt đến giới hạn, nội tâm Lê Thiên Kình tràn ngập sự hoảng loạn. “Nỗ Nỗ… Đại ca yêu ngươi lắm… rất yêu ngươi… Van cầu ngươi đừng ly khai ta…” Lê Thiên Kình luôn luôn thông minh giỏi giang, tự nhận là không gì có thể làm khó được mình,nhưng lúc này y cũng chỉ có thể chăm chú ôm tiểu lang vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn bất lực khẩn cầu…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]