Tống Lăng xốc màn cửa, nói với người đánh ngựa bên ngoài, “ Sư phó, dừng xe lại.”
Người kia lập tức tuân lệnh, ngựa chậm rãi ngừng lại.
Tống Lăng nâng váy lên nhảy xuống ngựa, rồi chạy chậm lên chiếc xe ngựa phía trước.
A Phong thấy động tĩnh đằng sau thấy Vương phi đang xách váy chạy tới, lập tức giơ tay, hô lớn một tiếng, “Dừng xe!”
một tiếng hô vang dội, đội ngũ lập tức ngừng lại.
Tống Lăng vui vẻ chạy lên xe ngựa, kéo rèm cửa xe liền nhìn người trong xe đang tựa lưng cầm sách, hẳn là đang đọc.
Lương Chinh thấy nàng trở về, khóe miệng cong cong, gọi nàng, “đi lên.”
Tống Lăng cũng nhếch miệng, bò lên trên xe ngựa.
Nàng tới trước mặt hắn, Lương Chinh liền thuận thế kéo tay nàng, tay hơi dùng sức, trực tiếp kéo người tới ngồi trên đùi hắn.
Người đánh xe ngựa bên ngoài thấy vậy, lập tức kéo mành che lại thả xuống.
Lúc này, A Phong mới hô lớn, “Xuất phát!”
Xe ngựa lập tức chạy chẫm rãi.
Trong xe, Tống Lăng được ôm có chút thẹn thùng, muốn xuống dưới lại bị Lương Chinh giữ chặt eo thon, không nhúc nhích được tí gì cả.
Hai má đỏ bừng, cố đẩy bả vai hắn, “Chàng thả ta xuống đi.”
“không thả.” không chút do dự mà cự tuyệt, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười, một nụ cười xấu xa.
Tống Lăng giãy giụa một lát vẫn không xoay chuyển được mà cả người đều mệt mỏi, liền từ bỏ phản kháng, ôm cổ hắn, miệng chu lên, “Chàng xấu lắm.”
Lương Chinh cười cười, khóe mắt biểu lộ sự thích thú, “Xấu? Còn có xấu hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the/1686755/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.