Chương trước
Chương sau
Hai ngày trước hắn nhận được thư Thanh Phong gửi về, trong thư viết hôm nay sẽ trở lại.
Lương Chinh vừa hỏi xong, liền nghe thanh âm từ đằng sau truyền tới, “Bẩm vương gia, có thuộc hạ.”
Lương Chinh quay đầu, Thanh Phong một thân thị vệ bước về phía này, tới trước mặt hắn liền quỳ một gối, đôi tay ôm quyền, “Vương gia, sự tình lần trước thuộc hạ đã triều tra xong.”
Lần trước Lương Chinh hoài nghi thân phận Tống Lăng, phái Thanh Phong đi Ích châu điều tra, nào biết tra chưa có kết quả, chính chủ đã lòi đuôi chuột rồi.
Nghĩ tới Tống Lăng, ý cười liền không tự chủ được hiện liên. Nha đầu ngốc như vậy, cư nhiên còn có lá gan giả mạo làm vương phi.
…….
Trong thư phòng.
Thanh Phong đem kết quả mình điều tra được, bẩm báo lại toàn bộ cho chủ tử, so với Tống Lăng nói cùng Lương Chinh không khác chút nào.
Lương Chinh ngồi trên thư án, thân thể lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe rõ tình hình, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt nhẽo.
Thanh Phong còn không rõ Tống Lăng đã tự mình bại lộ thân phận, sau khi kể lại toàn bộ, liền hỏi một câu, “Vương gia, ngài có muốn thuộc hạ lập tức bắt vương phi giả kia không?”
Lương Chinh ngước mắt, “Cái gì mà vương phi giả, đó là thê tử của bổn vương.”
Thanh Phong sửng sốt.
Tay bưng chén trà nhỏ, cầm cái nắp chén nhàn nhạt cắt lên miệng chén, “A Lăng đã nói rõ sự tình với bổn vương.”
hắn cười nhẹ, ngước mắt nhìn thuộc hạ của mình, “Ngươi nói, này có tính là nhân duyên trời ban.”
Thị vệ đắc lực nhất bên người Lương Chinh, đầu óc tự nhiên thông minh nhanh nhạy, nghe lời này, lập tức liền minh bạch ý tứ chủ tử, đôi tay ôm quyền, “Chúc mừng vương gia, tìm được lương duyên.”
Lương Chinh nở nụ cười, “một đường mệt nhọc, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, trong chốc lát bổn vương muốn mang A Lăng hồi Ích châu, qua lại phỏng chừng non nửa tháng, sự vụ trong quân tạm thời giao cho ngươi, gặp bất luận tình huống gì, lập tức gửi bồ câu đưa thư tới.”
Thanh Phong quỳ gối, vô cùng thận trọng, “Thuộc hạ rõ ràng! Vương gia yên tâm!”
Thời điểm Lương Chinh về phòng, Tống Lăng đã tắm xong, nàng vừa đổi xiêm y, đang ngồi trước gương trang điểm, Tử Diên đứng phía sau chải tóc.
Từ lúc rời giường tới bây giờ, trong đầu vẫn luôn là sự tình đêm qua.
Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai địa phương kia của nam nhân, thế nhưng có thể….
Má nàng nóng bỏng, không mặt mũi mà nghĩ tiếp nữa.
Đắm chìm trong thẹn thùng của bản thân, liền Lương Chinh trở lại lúc nào cũng không phát hiện, thẳng tới khi nghe thấy Tử Diên hô một tiếng ‘vương gia’.
Hồn tức khắc được hoàn rồi, quay đầu liền thấy người đứng phía sau, đang nhìn nàng mỉm cười.
Tống Lăng thấy hắn, khuôn mặt vốn dĩ ửng hồng, nay càng thêm đỏ, thanh âm cũng gấp hơn, “Vương….vương gia.”
Lương Chinh nhìn mặt kiều thê đỏ bưng như đóa hoa đào, khóe miệng cười càng sâu, duỗi tay đặt lên đôi má vuốt ve ôn nhu, tiếng nói trầm thấp, “Mặt sao lại hồng như vậy? Ân?”
Tống Lăng: “.......”
Lương Chinh rõ ràng là đang trêu ghẹo nàng đây mà, Tống Lăng tức hắn, thở phì phì trừng một cái mới không cam tâm liếc sang chỗ khác, không để ý tới hắn nữa (1900: thật ra thẹn quá không dám đối diện ấy mà ))
Lương Chinh cầm lược trong tay Tử Diên, cho nàng ánh mắt, ý bảo lui ra.
Tử Diên tinh ý vội uốn gối hành lễ, trật tự lui ra ngoài.
Cửa phòng được khép lại, trong phòng chỉ còn hai phu thê.
Tống Lăng ngồi trước gương, thấy hắn cầm lược đúng phía sau. Nhịn không được, vươn tay, “Đưa lược cho thiếp.”
Tóc mới chải được một nửa, còn chưa có sơ xong.
Lương Chinh lại không nghe, “Ta sơ cho nàng.”
Tống Lăng hồ nghi liếc hắn một cái, ý chỉ ‘ngươi làm được không đấy?”
“Ta sẽ thử xem sao.”
…….
một lát sau, Tống Lăng nhìn bản thân trong gương đồng, tóc được sơ tới xiêu xiêu vẹo vẹo, một đầu tóc đều lộn xộn cả rồi, nhất thời không biết nên cười hay khóc.
Nàng vội quay đầu nhìn hắn, “Vương gia, ngươi thật lợi hại.”
Lương Chinh sờ mũi, có điểm chột dạ, “......Phải...phải không?”
Tống Lăng đứng đắn gật gật đầu, “Có thể sơ tóc ta tới xấu như vậy, không có người nào lợi hại hơn chàng.”
Lương Chinh: “........”
Tống Lăng đành thả tóc xuống, tự mình sơ một búi tóc kiểu đơn giản, động tác mau chóng, chỉ chốc lát liền xong.
Lương Chinh đứng phía sau, thực nghiêm túc nghiên cứu, sau đó nói, “Sau này ta thử nhiều lần là tốt hơn.”
Tống Lăng bị dọa nhảy dựng, cự tuyệt không thương tiếc, “Bỏ đi, thiếp không cần chàng chải đầu!”
Vừa mới nãy thôi, không chỉ sơ tóc xấu, nhiều lần lôi kéo đầu tóc, quả thực đau chết nàng mà.
Trước kia Tống Lăng cảm thấy vương gia nhà mình vô địch thiên hạ, cái gì cũng giỏi hết cả, từ đọc sách, viết chữ, cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, văn võ song toàn, còn mang binh đánh giặc nữa. Ngay cả...ngay cả loại chuyện đêm qua không thầy cũng hiểu.
Bất quá, rốt cuộc nàng đã biết Lương Chinh không gì không biết cũng có thời điểm như vậy, chân tay vụng về, làm sao sẽ biết chải đầu chứ.
Lương Chinh bị tiểu kiều thê ghét bỏ, ngượng ngùng sờ mũi.
Tống Lăng tự sơ tóc tốt, liền đứng dậy muốn ra ngoài, bỗng bị lực kéo lại, theo quán tính đập vào lồng ngực rắn chắc, ôm nàng trong ngực, cúi đầu nói, “Hôm nay ta mang nàng về nhà.”
Tống Lăng ngẩn ra, hồi lâu mới phản ứng lại, kinh ngạc mở to mắt, “Chàng nói thật ư.”
Lương Chinh ‘ừ’ một tiếng, “Trước đã nói qua xong trừ tịch liền mang nàng trở về.”
Tống Lăng ngẩn ngơ, đắm đuối nhìn chàng, miệng cười ngây ngô, đến là dễ thương.
Lương Chinh nhìn nàng cười, “Cao hứng vậy sao?”
Tống Lăng dùng sức gật đầu, “Cao hứng!”
Khóe miệng cũng kéo lên, đuôi lông mày hơi hạ xuống, “Vậy nàng không tỏ vẻ một chút sao?”
“A?”
Tống Lăng còn chưa phản ứng lại, ai kia đã cúi đầu hôn một cái.
Hai mắt to tròn ngây ngốc nhìn gương mặt phóng to.
Sau một lúc lâu, Lương Chinh mới thả nàng, nhìn bộ dạng này, nhịn không được cười, giơ tay sờ sờ đầu nàng, “Về sau chủ động chút.”
………
Tống Lăng không nghĩ nhanh như vậy đã được về nhà, nàng còn tưởng phải chờ một thời gian nữa, càng không biết thế nhưng hắn đã chuẩn bị mọi sự chu đáo.
Từ cổng vương phủ, có bốn chiếc xe ngựa, nhóm hạ nhân đang vội vàng khiêng từng rương lên trên.
Tống Lăng có chút không hiểu, chỉ vào cái rương kia, “Đó là cái gì vậy?”
Lương Chinh: “Ta chuẩn bị lễ gặp mặt nhạc phụ đại nhân.”
“Nhiều như vậy ư?” Tống Lăng quét mắt nhìn qua những cái rương kia, cũng hơn mười cái ấy.
Nàng lập tức tới gần, tùy tiện mở một cái rương, đồ trang sức bên trong sáng mù mắt nàng rồi.
Cuộc đời Tống Lăng đã thấy nhiều vàng bạc như này bao giờ, bị dọa tới ngu người, đôi mắt đầu ngôc ngốc.
Lương Chinh đi tới, “Làm sao vậy?”
Tống Lăng vội vàng ngẩng đầu, “không được, không được, thiếp không thể nhận đồ này đâu.”
Lương Chinh cười nhẹ, “Ai nói cho nàng đâu, đây là ta hiếu kính nhạc phụ đại nhân.”
“Phụ thân cũng không thể nhận.”
Tống Lăng cảm thấy lễ gặp mặt thế này quá long trọng rồi, vội vàng kéo người ra một bên, “Các người đều nâng trở lại, không cần mang lên xe.”
Vương phi ra lệnh, hạ nhân không dám không nghe, tất cả đều dừng lại, khó xử nhìn về phía vương gia nhà mình.
Lương Chinh giơ tay lên, ý bảo tiếp tục đi.
Nhóm hạ nhân lại bắt đầu tất bật cho xong.
Tống Lăng thấy không ai nghe mình, sốt ruột túm chặt cánh tay chàng, “Vương gia, chàng cho họ chuyển đồ về phủ đi, thật sự không cần đồ này đâu.”
Mắt thấy hạ nhân sắp dọn hết các rương lên xe, Tống Lăng gấp gáp, nàng vén tay áo lên, dự định tự mình dọn rương xuống đây mà. Đam Mỹ Hài
Nhiều vàng bạc châu báu như thế, đừng nói nàng sợ hãi, phụ thân thấy, khẳng định cũng bị dọa sợ.
một bên chọn một cái rương, một bên kêu, “A Khê, mau tới hỗ trợ tỷ.”
Tống Khê vội lại gần, muốn giúp đỡ tỷ của mình.
Lương Chinh đau đầu, lại dở khóc dở cười, một tay kéo nàng qua, “Ngươi đừng động, đây chỉ là ít đồ vật mà thôi.
Tống Lăng trừng đôi mắt tròn xoe, chỉ vào mấy cái rương, “Thế này còn gọi là ít ư.”
Lương ‘ừ’ một tiếng, lôi kéo nàng cùng lên ngựa phía trước, “Rương này là đồ trang sức, rương khác chứa đồ khác.”
Tống Lăng bị chàng kéo đi lên, tránh cũng không thoát, đầu quay lại nhưng rương thì đã lên xe ngựa hết rồi.
Lương Chinh đỡ nàng, “Còn có mấy cái rương đều là dược liệu và đồ bổ, thân thể nhạc phụ đại nhân không tốt, ta đã cho người chuẩn bị tốt.”
Tống Lăng lên được xe, Lương Chinh cũng lên theo sau, ngồi đối diện kiều thê.
Tống Lăng nghe mấy rương sau là đồ bổ và dược liệu, tức khắc thở ra nhẹ nhàng. Nếu là mười mấy cái rương đó đều là vàng bạc châu báu, thật là hù chết nàng.
Mà cái nàng không biết nhiều lắm, so ra mấy rương dược liệu đồ bổ, giá trị còn gấp mấy chục lần cái rương vàng bạc kia.
Đương nhiên, Lương Chinh sẽ không nói cho nàng biết đều này, chỉ sợ nha đầu này lại hoảng loạn cả nên.
Lương Chinh an bài bốn chiếc xe ngựa, hắn ngồi cùng kều thê, Tống Khê và Tử Diên, hai chiếc còn lại đều là lễ gặp mặt chuẩn bị cho cha vợ a.
Bên ngoài xe ngựa, hơn mười thị vệ mặc thanh y, bên hông mỗi người đều vác trường đao, một đám tinh thần phấn chấn, khí thế mười phần ngồi trên lưng ngựa.
Đợi mọi thứ được chuẩn bị tốt, một thị vệ bên ngoài xin chỉ thị, “Vương gia, đều chuẩn bị thỏa đáng, xin vương gia xuất phát?”
Lương Chinh ‘ừ’ một tiếng, “đi thôi.”
Thị vệ bên ngoài hô lớn, “Xuất phát.”
Hai người thị vệ đi trước mở đường, xe ngựa chậm rãi theo sau.
Tống Lăng nghiêng thân mình, xốc một góc màn che, có chút kích động nhìn đông nhìn tây.
Lương Chinh thấy mắt nàng đảo như rang lạc, bộ dáng kích động vô cùng, nhịn không được cười, “Vui vẻ như vậy sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.