Lương Chinh nhướng mày, trong mắt nhiễm vài tia cười ái muội, “Muốn uống à?”
Lần trước ai kia uống say xong phát điên, còn nháo sự cùng hắn tắm rửa, thật sự là giờ vẫn còn chờ mong a.
Tròng mắt Tống Lăng xoay chuyển, như nhớ tới điều gì, quyết đoán lắc đầu, “không uống!”
Lương Chinh cúi đầu lại gần, thấp giọng bên tai, “Uống chút đi, tăng thêm chút can đảm.”
Tống Lăng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt chứa đựng ý cười thật sâu, ám chỉ kia cũng thật rõ ràng!
……..
Đêm về khuya, Lương Chinh còn đang tắm rửa, Tống Lăng cuộn mình trong ổ chăn, trong đầu đều là ma chú ‘rượu tăng can đảm’, bỗng nàng có chút hối hận, thật sự không nên nghe theo! Như vậy thì giờ nàng cũng không cần sợ hãi như vậy.
Tay nhỏ càng quấn chăn quanh mình thật chặt, lỗ tai dựng đứng, cẩn thận nghe ngóng thanh xung quanh.
Theo tiếng nước vang lên, tâm Tống Lăng cũng đập phanh phanh nhảy lên.
không biết qua bao lâu, liền có tiếng âm thanh xiêm y va chạm, lại có tiếng bước chân, hướng về phía giường mà tới.
Tống Lăng sợ tới mức bả vai run lên, phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.
Thời điểm Lương Chinh đến gần, chính là nhìn thấy trạng thái đà điểu này của tiểu kiều thê.
Mỉm cười thật nhẹ, chậm rãi tới sát mép giường, ngồi quỳ một gối, đôi tay chống sát bên sườn Tống Lăng, cúi người cắn nhẹ vào tai mượt, âm thanh trầm khàn, “Trong phòng có rượu, có muốn uống chút không?”
Tống Lăng mở to hai mắt, khuôn mặt đỏ rực, nhỏ giọng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the/1686744/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.