Editor: 1900
Lương Chinh: “Vậy cũng hỏi? Vậy sao ta phải mang ngươi trở về?”
Tống Lăng cười vui vẻ, lại hỏi, “Vậy…vậy nếu Hoàng Thượng biết thì làm sao bây giờ?”
Lương Chinh lạnh nhạt đáp, “Biết cũng không sao cả, trước giờ phụ hoàng vẫn kiêng kị ta, vì thế mới bắt ta cưới thiên kim của một tri phủ không quyền không thế, bây giờ trời xui đất khiến, nàng càng không có bối cảnh nào, hắn càng cao hứng đi.”
“Nhưng là, giả mạo Vương phi chính là tội khi quân a?” Tống Lăng vẫn sợ hãi hỏi.
Lương Chinh sờ sờ đầu nàng, an ủi, “Yên tâm đi, có ta ở đây, không lẽ không bảo vệ được ngươi sao?”
Ngữ khí mười phần kiên định, một câu nói đơn giản, vào trong tai Tống Lăng, chính là một viên thuốc an thần, lo lắng trong lòng bỗng nhiên được xóa tan….
Bí mật luôn cất giấu trong lòng, vẫn luôn thấp thỏm lo sợ, hiện tại có Lương Chinh, hắn nói, sẽ che chở nàng.
“Cảm ơn ngươi, Vương gia.” Tống Lăng cười tủm tỉm, vui sướng nhìn Lương Chinh.
Lương Chinh rũ mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Ngươi thì sao?”
Tống Lăng chớp mắt nghi hoặc, “Ta thì làm sao?”
“Ngươi thích ta sao?” Lương Chinh hỏi xong, lại có chút ngượng ngùng dời tầm mắt.
một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, tung hoành sa trường nhiều năm như hắn, khi thích một nữ nhân, cũng sẽ khẩn trương như một tiểu tử hơn mười tuổi.
Tống Lăng cũng thẹn thùng, cúi đầu, nhỏ giọng đáp, “Hảo…Giống như có một chút….”
Lương Chinh sửng sốt, đầu quay phắt lại, nhìn Tống Lăng chằm chằm, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the/1686740/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.