Editor: 1900
Thủ vệ canh cửa vừa thấy, lập tức hành lễ, “Vương gia, Vương phi!”
Tài thúc vừa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, sau giây phút sửng sốt, lập tức xoay người chạy ra đón người.
Ngoài cửa, Lương Chinh xoay người xuống trước, rồi đưa tay ôm Tống Lăng xuống theo.
Thân thể Tống Lăng treo trên người hắn, theo bản năng liền ôm cổ Lương Chinh.
Tài thúc tươi cười vui mừng, “Vương phi nương nương, ngài đã trở lại.”
Mấy ngày Tống Lăng không ở đây, mặt Vương gia đen tựa đít nồi, hạ nhân hơi vô ý sai phạm chút, cũng bị mắng một trận tơi bời, nguyên cả đám sợ tới mức nhìn thấy người liền chạy trốn, hận không thể tàng hình.
Vương gia nhà mình tính tình ít cười nói, từ khi Vương phi gả vào cửa, ngẫu nhiên còn thấy Vương gia cười một cái cũng khiến không khí trong phủ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Từ ngày Vương phi rời phủ, bộ mặt của Vương gia lúc nào cũng âm u, bọn hạ nhân không rõ việc gì xảy ra, chỉ mong nghóng Vương phi mau mau về phủ.
Trong nhất thời, người trong phủ đều dồn hết cổng chính, một đám vẻ mặt tươi cười sung sướng.
Tống Lăng thấy mọi người đều nhìn nàng, nhất thời thẹn thùng, đỏ mặt, muốn chạy ra từ trong ngực Lương Chinh
Lương Chinh nơi nào chịu thả người, ngược lại ôm càng chặt, nhìn nàng chằm chằm, “Động cái gì?”
Gương mặt Tống Lăng nóng bỏng, thanh âm nho nhỏ, “Ngươi thả ta xuống đi, ta tự đi được.”
Lương Chinh liếc người trong ngực, không nói lý, ôm nàng một đường hồi chính viện.
Hạ nhân sôi nổi quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the/1686739/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.