Edit: 1900
Lương Tẫn vừa rời khỏi, Lương Chinh liền ném lại mấy câu vừa nghe được ra khỏi đầu, muốn tiếp tục xử lý công vụ cho xong.
Chỉ là không như mong muốn. Nghĩ tới Tống Lăng đang bên một nam nhân khác, trong lòng hắn liền đau, nặng nề như bị thứ gì đó đè lên, khó chịu không nói ra lời.
Lần thứ ba cầm bút lên, lại vẫn không viết được cái gì, bực bội ném bút sang một bên, đứng dậy từ ghế, nhanh chóng khoác áo ngoài vào, bước nhanh đi ra ngoài.
Tài thúc thấy Lương Chinh đi ra, vội tiến lại gần, "Vương gia, về Ly viện sao?"
Lương Chinh trầm mặt, "Chuẩn bị ngựa cho ta! Lập tức!"
hắn muốn đến xem, là kẻ nào không muốn sống, liền Vương phi của Lương Chinh hắn cũng dám mơ ước!
một đường người ngựa chạy tới ngõ nhỏ Đường Hoa thành Nam, trong đầu quanh quẩn câu nói của Lương Tẫn, nghĩ tới nàng đang bên cạnh nam nhân khác, vừa nóng lòng, vừa bực bội, nghẹn tới cả người bức bối.
Đen mặt, hừ mạnh một tiếng, vung roi càng mạnh.
Lúc này, Tống Lăng và Tử Diên đang cùng nhau thêu một chiếc khăn tay trong phòng.
Trương Thạch chuẩn bị vào núi, ra tới cửa rồi, nghĩ thế nào, liền quay lại phòng Tống Lăng, gõ gõ cửa. Phòng không đóng, Tống Lăng ngẩng đầu, liền thấy Trương Thạch, vội chào, "Trương đại ca."
Trương Thạch vừa thấy Tông Lăng, liền cười rất tươi, đi vào, "A Lăng, ta đi vào núi, khoảng giữa trưa ngày mai sẽ trở lại, ngươi cứ an tâm ở nhà, thời tiết lạnh, không cần ra cửa, cẩn thận cảm lạnh nhé."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the/1686736/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.