Gió xuân se lạnh, sáng sớm tầng sương mù thật mỏng trên núi vẫn chưa tảnđi, cơn gió rét lạnh thổi qua, cây cối trơ trọi vang lên tiếng "Phầnphật ", mặt đất trải dài một tầng cỏ khô màu vàng, cứng rắn đứng thẳnggiống như tảng đá.
Sờ Hàn Hàn co rụt cổ, kéo chặt chiếc áobông cũ rách trên người, thất thiểu tiêu sái đi trên núi, thỉnh thoảnglại thổi hơi trên tay để truyền nhiệt, rồi chà xát hai bàn tay với nhau, cả người chỉ cảm thấy đông lạnh như băng. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời,một tầng mây đen từ chân trời bắt đầu ùn ùn trải rộng.
SờHàn Hàn cau mày, xem ra rất nhanh sẽ có một trận bão tuyết. Trước khituyết rơi xuống, nhất định mình phải tìm đầy đủ thức ăn mới được. Nàngdậm chân tại chỗ một lát, để máu nóng trên người tăng tốc chuyển động,cảm thấy cơ thể có một chút ấm áp, liền lấy ra cái cuốc nhỏ từ phía saugiỏ trúc, kiểm tra số hố bẫy đã đào từ mấy ngày trước, không có gì ngoài ý muốn, vẫn lại là không có con gì sập bẫy.
Sờ Hàn Hàn thởdài, trải cỏ thật tốt lên hố bẫy lần nữa, mặc dù đã biết mấy kiểu phương thức như " há miệng chờ sung" đợi con mồi lọt hố là không lớn, nhưng dù gì cũng phải có một chút hi vọng, không phải sao?
Còn dưlại bẫy cuối cùng, là một cái giá bắt thú, không ngờ mình nhặt được ởtrên núi. Đối với bộ bẫy thú của mình, Sở Hàn Hàn cũng không ôm hy vọngquá lớn, mắt thấy mây đen đã tiến tới, vội vàng nghiêm chỉnh đi kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-thon-que-cua-nhiep-chinh-vuong/2241431/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.