Khi ăn đồ ăn sáng xong, có nha hoàn đi lên dọn bàn xuống, Hàn Hàn đau lòng nhớ đến tiểu hồ ly, thấy Nhiếp Chính vương điện hạ đang ngồi ở trên ghế không nói lời nào, cũng không dám lộn xộn, do dự hồi lâu mới cẩn thận nói: "Vương gia, nếu không có chuyện khác, ta có lui xuống trước được không?"
Mí mắt Mộ Dung Ý nhấc lên liếc mắt Mộ Dung Lân đã cơm nước xong mà vẫn không chịu đi, giọng nói lãnh mị từ từ vang lên: "Ngươi vẫn không có khí lực để đi đường?"
"A?" Mộ Dung Lân sửng sốt.
"Có khí lực thì nhanh cút đi!" Không chút khách khí đuổi người.
". . ." Mộ Dung Lân trừng mắt, lại đuổi hắn đi! Khuôn mặt mỹ nhân quyến rũ phình ra, "Lão tử cút đây!" Chân dài nhấc lên, bước đi ra ngoài.
"Ách. . . ." Mông Mộc Phong di chuyển, kéo ra một nụ cười tươi tắn trên mặt, ngó nghiêng trái phải, "Ta còn có việc, không thể nán lại rồi." Ngay cả Lân công tử cũng đã cam chịu, hắn cũng nên thức thời đi thôi, rồi chạy lấy người.
"Đợi một chút." Giọng nói lãnh mị vang lên ở sau lưng, thân thể Mộc Phong cứng đờ, trên mặt cố kéo ra nụ cười, nhưng trong lòng lệ rơi đầy mặt, không phải chỉ là ăn của ngươi một bữa cơm thôi sao, sao còn không cho đi hả, muốn như thế nào nữa?
Mặt cười cười: "Việc ấy, vương gia à, ta thật sự còn có chuyện phải làm. . ."
"Bắt mạch cho nàng." Mộ Dung Ý căn bản không nghe hắn nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-thon-que-cua-nhiep-chinh-vuong/2241279/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.