Ta không thể trốn đi đâu, hai tay bất lực đặt lên n.g.ự.c chàng.
Thẩm Dật cúi đầu xuống, trán chạm vào trán ta, khẽ nói: "Nàng có biết, lúc đó ta thật sự rất sợ, nếu nàng thật sự lạc mất thì phải làm sao?"
Nói rồi, chàng cúi đầu xuống càng ngày càng gần ta.
Ta nhất thời đứng sững tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, là tiếng nói chuyện của các vị di nương.
Ta giật mình, vội vàng thoát khỏi vòng tay Thẩm Dật.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.
Mấy vị di nương ùa vào, vây quanh ta.
"Dương Như, nhanh cho chúng ta xem, vừa rồi người đông như vậy, có bị thương không?"
"Ôi, sao lại ra nông nỗi này? Ngày mai gọi đại phu đến xem, da nàng mỏng manh như vậy, đừng để lại sẹo đấy."
"Ơ, sao mặt Dương Như đỏ thế này? Có phải bị sốt rồi không?"
Phu nhân vừa nói vừa đưa tay lên sờ trán ta.
"Không có gì đâu, chỉ là trong phòng hơi nóng thôi." Ta vội vàng giải thích, lén lườm Thẩm Dật đang đứng bên cạnh cố nén cười, giả vờ như không có chuyện gì.
Đồ đáng ghét!
Tối đi ngủ, ta rúc sát vào mép giường, mặc kệ Thẩm Dật gọi thế nào cũng không thèm để ý.
"Dương Như."
...
"Dương Như."
...
"Ngày mai ta dẫn nàng đi dạo phố nhé?"
...
"Ta mua phấn trang điểm cho nàng nhé?"
...
"Kẹo hồ lô?"
...
"Nương nói phố Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-the-cua-phuc-hac-tuong-quan/3746242/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.