Thời Trạch thấy vậy liền nói:
-Người đẹp, đây là xe của tôi, tôi là người lái, cô nói như vậy là không được đâu.
Ôn Nhiên quay đầu:
-Tôi có thể trả tiền xe cho anh.
Thời Trạch’’’’
-Thực ra ăn không phải mục đích chính, phải không? Nhan Vọng Thư nhìn cô.
Ôn Nhiên gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của anh, ngập ngừng nói:
-Tôi muốn đến nhà anh.
Những lời này không ngờ lại táo bạo và trực tiếp như vậy. Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng cười, cô vẫn giống như hai năm trước. Lời như vậy từ trong miệng cô nói ra, không làm cho người ta sinh chán ghét, còn có chút câu dẫn dục vọng thăm dò của người ta. Ôn Nhiên không nhìn ra bất cứ điều gì không ổn trên mặt Nhan Vọng Thư, mới nuốt một ngụm nước miếng, hơi vươn cổ, tiến thêm một bước nói ra mục đích:
- Xem bộ sưu tập của anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, giọng nói Ôn Nhiên nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn, giống như lời thỉnh cầu? Ánh mắt cô có chút mơ hồ, đuôi mắt hơi rủ xuống. Giống như một con mèo vô gia cư đang chờ ai đó đến nhận. Nhan Vọng Thư không tự giác yết hầu di chuyển, ngữ khí lạnh xuống:
-Cô còn muốn làm gì nữa?
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, kết bạn luôn có lợi.
Cô ấy kéo túi nhỏ đi lấy điện thoại di động thêm phương thức liên lạc của anh. Thời Trạch nhịn không
được, phì cười:
-Mỹ nữ, lần đầu tiên cô bắt chuyện sao?
Ôn Nhiên nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-sung-cua-nhan-tien-sinh/2838291/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.