Ôn Nhiên không hiểu, rõ ràng là cô muốn xuống xe nhưng lại không phải hỏi cô, mà là hỏi Nhan Vọng Thư.
Ánh mắt Nhan Vọng Thư vẫn cứng nhắc, giọng điệu nhàn nhạt:
-Thả cô ấy xuống ngã tư Phù Dương.
Nhưng cô không lắm miệng, chỉ nghi hoặc lại ngoan ngoãn nhìn Nhan Vọng Thư, chờ anh lên tiếng. Ôn Nhiên liền thở ra một hơi:
- Được rồi!
Thời Trạch giọng điệu mang theo ý cười:
-Ôn Nhiên, ngã tư Phù Dương dễ bắt xe, cách chỗ cô ở khoảng mười mấy phút đi bộ.
Ôn Nhiên liếm liếm môi:
-Cảm ơn.
Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có Thời Trạch đang tìm đề tài. Thời Trạch nói anh ta có một quán bar gần bến Thượng Hải, hiện tại đang trang hoàng, chờ trang hoàng xong, cảnh đêm nhất định sẽ đặc biệt đẹp, đến lúc đó mời Ôn Nhiên đến cổ vũ.
Ôn Nhiên lễ phép đáp vài câu.
Đến ngã tư Phù Dương, chiếc xe chậm rãi dừng lại. Ôn Nhiên cầm lấy chiếc ô còn ướt, nói một câu:
-Cảm ơn.
Rồi cô lập tức xuống xe, cô ấy chạy đến đuôi xe mở cửa cốp xe, xách vali ra.
Thời Trạch thò đầu ra khỏi ghế lái:
- Không phải cô muốn thêm phương thức liên lạc với anh Nhan của tôi sao?
Ôn Nhiên nào dám đòi hỏi phương thức liên lạc, lắc đầu, cười cứng ngắc:
-Tôi nghĩ không cần đâu.
Ôn Nhiên vòng qua ven đường đứng lại, nhưng chiếc xe trước mặt lại không có dấu hiệu khởi động, cửa sổ xe đóng lại, cô cũng không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-sung-cua-nhan-tien-sinh/2838289/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.