Rất nhanh, hàng chục dân chúng bước vào, đồng loạt quỳ rạp dưới đất: “Đại nhân, cầu xin Đại nhân người làm chủ cho chúng tôi...”
Tri phủ đại nhân giơ tay ra hiệu giữ yên lặng: “Cứ từ từ kể ra.”
“Bẩm Đại nhân, tiểu nhân Trương Hữu Dân, người ngoại ô huyện Thanh Giang, từng mở một tiệm dầu ở huyện thành, vì Lưu Phú Quý mở một tiệm vải bên cạnh, liền nói tiệm dầu của tiểu nhân hun khói làm hỏng tiệm vải nhà hắn, bèn sai côn đồ đ.á.n.h gãy chân tiểu nhân, đuổi ra khỏi huyện thành, còn chiếm đoạt luôn cả cửa hàng với giá cực thấp.”
“Đại nhân, tiểu nhân tên là Chu Thiết Trụ, nhà ở thôn Tiểu Sơn, cha tôi vì không muốn bán đất cho Lưu Phú Quý, cha tôi bị đ.á.n.h đến mức không thể xuống giường, vài ngày sau thì thổ huyết mà mất.”
“Đại nhân, tiểu nhân tên là Hà Lục, nhà làm nghề bán đậu phụ, vợ tôi vì xinh đẹp bị Trần Huyện Lệnh để mắt đến, muốn cưỡng ép nạp làm thiếp, vợ tôi không chịu nhục, liền treo cổ tự vẫn...”
...
Số người tố cáo nhiều không kể xiết, Tri phủ đại nhân càng nghe càng giận, ông ta vốn tưởng chỉ là chuyện tăng thuế bừa bãi hay chiếm đất, không ngờ còn có nhiều chuyện không ai biết đến như vậy, lập tức nổi giận ném thước lệnh trong tay về phía Trần Huyện Lệnh, đập mạnh vào đầu hắn.
Trần Huyện Lệnh nghe xong mồ hôi đầm đìa, những kẻ ngu dân này dám kiện hắn, đợi Tri phủ đại nhân đi rồi, xem hắn không trừng trị chúng thật tốt! Nhưng hắn không ngờ rằng, cái mũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4889977/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.