Tống Tân Đồng cười, không nói lời nào.
Bên kia, Tri phủ đại nhân gõ thước lệnh: “Trần Cường Sinh, ngươi thân là phụ mẫu quan của huyện Thanh Giang, lại chẳng làm được gì, chỉ biết tìm vui hưởng lạc, cấu kết với ác bá hại dân, tùy tiện tăng thuế, tham ô thuế bạc, oan uổng dân lành vô tội, ngươi nhận hay không nhận?”
Trần Cường Sinh hoảng hốt nhìn ngang nhìn dọc, nhưng thấy Tạ sư gia cũng bị áp quỳ dưới đất, không biết phải tìm ai giúp đỡ, miệng nói lung tung: “Đại nhân, oan uổng quá, hạ quan không làm những việc này, hạ quan luôn chăm lo chính sự yêu thương dân chúng, chưa từng làm những điều đó, nhất định là Lục Tú tài ôm hận trong lòng, muốn minh oan cho vợ hắn, nên mới cố ý xuyên tạc sự thật, xin Đại nhân xem xét kỹ.”
Tri phủ đại nhân hừ lạnh một tiếng: “Lục Tú tài, ngươi có muốn biện bác không?”
“Tự nhiên là muốn, thưa Đại nhân.” Lục Vân Khai đi đến giữa công đường, cung kính nói: “Xin Đại nhân cho phép.”
“Trước ba ngày, tửu lâu của vợ học trò đột nhiên có một thực khách trúng độc c.h.ế.t, qua kiểm tra của đại phu, thực khách c.h.ế.t do trúng thạch tín. Đồng thời đại phu phát hiện bột thạch tín trong thức ăn thừa.”
Trần Cường Sinh nói: “Chính là như vậy, hạ quan mới phán quyết như thế, tội chứng xác thực, hạ quan không hề oan uổng họ.”
Lục Vân Khai nói: “Nếu đơn giản như lời Trần Huyện Lệnh nói thì tốt rồi, nhưng vụ án này có bốn điểm đáng ngờ. Thứ nhất, hôm đó có bốn bàn khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4889976/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.