Đương nhiên, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Quả thực không ngủ được, Tống Tân Đồng đành bất lực đi ra ngoài phòng, xuyên qua sân đi đến phòng nghỉ của song sinh, buổi sáng chơi đùa ở con rạch nhỏ gần nửa ngày, giờ đã mệt mỏi ngủ say.
Tư thế ngủ của Tiểu Bảo không tốt lắm, nằm ngang giữa giường, đẩy Đại Bảo vào góc, đôi khi còn luyện tán thủ trong mơ, trước kia khi nàng đưa song sinh ngủ trong căn nhà tranh, thường xuyên nửa đêm bị đá tỉnh.
Haizz, thật sự thiệt thòi cho Đại Bảo, không biết bây giờ còn đá người nữa không.
Tống Tân Đồng dịch người Tiểu Bảo sang một hướng, lại lấy chăn mỏng đắp lên bụng hai đệ đệ, tránh bị cảm lạnh, mọi việc ổn thỏa xong mới đi đến giữa phòng, nhặt những chữ lớn bị gió thổi rơi xuống đất lên, đặt lên bàn, rồi dùng chặn giấy đè lại, sau đó mới rón rén lui ra ngoài.
Đi đến nhà bếp, đổ đầy nước vào ấm lớn, rồi ngồi trên ghế đẩu nhỏ đun nước sôi.
Vừa mới nhóm lửa, Dương Tiểu Nguyệt đã hấp tấp chạy vào, thở dốc nói: “Cô nương, xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện? Chuyện gì xảy ra?” Tống Tân Đồng vụt đứng dậy.
Dương Tiểu Nguyệt thở đều lại rồi nói: “Nhà họ Tống chở nhiều khoai lang đến xưởng của chúng ta, nhất quyết đòi bán cho chúng ta.”
Tống Tân Đồng sửng sốt một chút, nhanh chóng nhớ ra trước đây nàng từng tuyên bố không thu mua khoai lang của mấy nhà bà Trương Thúy Hoa, Diệp Quế Hoa chuyên buôn chuyện kia, nghĩ đến đây, đoán chừng bà Trương và họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4880840/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.