“Thiếp biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Tống Tân Đồng cũng biết việc nàng cởi giày xuống nước là không nên, dù sao đang mang thai, nếu chẳng may té ngã chẳng phải rất nguy hiểm sao.
Ôi, cũng tại nhớ lại chuyện kiếp trước, nhất thời không kiềm được.
Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt không vui của Lục Vân Khai, quay người đưa ống tre cho chàng xem, “Thiếp chỉ nhớ lại chuyện bắt cua ngày xưa, không ngờ vừa bắt vừa quên, nên mới cởi giày, chàng đừng giận nữa, cũng đừng nói với mẫu thân, được không?”
Nói xong lại hôn lên môi Lục Vân Khai, dịu giọng dỗ dành chàng: “Được rồi được rồi, chàng mà còn giận nữa thiếp sẽ khóc đấy.”
Lục Vân Khai nhìn con cua trong ống tre, nhíu mày: “Thầy t.h.u.ố.c nói nàng mang thai, không được ăn đồ lạnh, thả nó đi.”
“Đừng, thiếp không ăn.” Tống Tân Đồng thật sự không định ăn nó, “Cho Đại Bảo và Nhị Bảo đi, chúng nó chắc chắn không bắt được gà rừng, kẻo lại khóc.”
Lục Vân Khai không hài lòng: “Không bắt được thì thôi, khóc lóc gì chứ, nàng chiều chúng nó quá rồi.”
“Thiếp cưng chiều đệ đệ của mình thì có gì sai, chàng là tỷ phu thì đừng có suốt ngày giữ vẻ mặt nghiêm nghị như vậy.”
“Ta là tỷ phu của chúng, đương nhiên phải có uy nghiêm.”
Tống Tân Đồng cười cười, lại hôn lên má Lục Vân Khai vẫn không chút biểu cảm, “Ban đêm sao chàng không giữ vẻ mặt nghiêm nghị?”
Ban đêm... Lục Vân Khai ngượng ngùng quay mặt đi, ho khan hai tiếng rồi chuyển đề tài: “Ta đã bắt được cá rồi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4880839/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.