Trương bà t.ử mở miệng liền muốn mắng người, song khép lại rồi lại nín. “Ngươi nếu cấp cho ta bạc, sau này ta sẽ chẳng mắng các ngươi là sao chổi nữa.”
“Ô, ta còn phải tới đa tạ bà à?” Tống Tân Đồng quả thực thấy mạch suy nghĩ của Trương bà t.ử thật quá kỳ lạ, là thật tâm nghĩ như vậy đấy! “Chẳng cần, cấp cho ta bạc là được rồi.” Trương bà t.ử trơ trẽn vươn tay. Trong lòng cũng tự biết bước đi này của mình đã sai, đáng lẽ ra phải đòi ngay từ lúc mới vào, làm ầm ĩ một phen như thế này e rằng khó mà lấy được. Haiz, biết thế đã chẳng lấy cái vật trông có vẻ rất đáng tiền kia rồi.
“Ha hả, mặt thật dày! Ta thay ngươi cũng thấy thẹn!” Tống Tân Đồng nhìn về phía Vương thị, “Đuổi mụ ta ra ngoài, nếu không đuổi được thì lấy côn ra mà đ.á.n.h mụ ta ra cho ta!”
Từ lúc bị đẩy ngã, Vương thị và Dương Tiểu Nguyệt đã thay bằng công cụ thuận tay. Giờ nghe thấy phân phó liền xông vào, cầm côn nhằm thẳng Trương bà t.ử mà đ.á.n.h tới.
Trương bà t.ử chạy rất nhanh, thoắt cái đã vọt ra khỏi chính sảnh, chạy vào sân, “Ôi chao, đ.á.n.h c.h.ế.t người rồi, đ.á.n.h c.h.ế.t người rồi, đồ vật không có lương tâm ơi…”
“Đánh cho ta thật mạnh vào! Cho mụ ta nhớ đời!” Tống Tân Đồng căn bản chưa từng coi mụ là bà nội. Trước đây nàng quá dễ tính, không cho mụ ta một bài học ác liệt, mụ ta sẽ không nhớ. “Đánh c.h.ế.t coi như là lỗi của ta!”
“Ôi chao, ôi chao, đ.á.n.h c.h.ế.t
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863552/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.