Nghĩ như vậy, Tống Tân Đồng không khỏi lần nữa cảm thán: "Mẹ sao mà tốt thế chứ?"
Lục Vân Khai ghen rồi, buồn bã nói: "Ừm, còn ta thì không tốt sao?"
Tống Tân Đồng khúc khích cười vài tiếng: "Ghen rồi sao?"
"Chàng cũng tốt, tốt nhất ấy chứ." Tống Tân Đồng nghiêng người về phía trước, nằm bò lên người Lục Vân Khai, ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn hai cái, "Tốt nhất luôn."
Tống Tân Đồng hôn xong liền muốn rút lui, nhưng lại bị Lục Vân Khai ôm lấy eo, rồi hôn lên, làm sâu thêm nụ hôn này, môi lưỡi giao triền, nồng nàn sâu sắc.
Hôn nhau hồi lâu, Lục Vân Khai mới buông Tống Tân Đồng ra, nàng thở dốc nằm thẳng, sắc mặt hồng hào, môi mọng nước sáng bóng, đôi mắt thất thần nhìn trần màn màu xanh biếc, đưa tay ôm lấy trái tim đang đập thình thịch không ngừng, nàng thích Lục tú tài hơn cả nàng nghĩ rồi.
Tống Tân Đồng lại đặt tay lên n.g.ự.c Lục Vân Khai, cũng đang đập thình thịch không ngừng, mạnh mẽ và đầy sức sống, rất tốt, hắn cũng ngày càng thích mình rồi.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, cả hai mới bình ổn lại hơi thở, cùng với d.ụ.c vọng âm ỉ bị đè nén trong lòng.
Tống Tân Đồng thở dài một tiếng, "Chờ qua ba tháng sẽ tốt thôi."
"Ba tháng gì?" Lục Vân Khai không hiểu.
Tống Tân Đồng lườm hắn một cái, lại không hiểu, không hiểu thì thôi vậy.
Lục Vân Khai cũng không hỏi thêm, nhẹ nhàng vỗ vỗ chiếc chăn mỏng đắp trên người nàng, "Ta thổi tắt đèn dầu đây."
"Được." Tống Tân Đồng nhìn bóng lưng Lục Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863550/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.