“Còn biết thẹn thùng nữa sao?” Hà nhị thẩm trêu chọc nói, “Trước kia còn nói không lấy chồng, giờ thì có người trong lòng rồi.”
“Nhị thẩm.” Tống Tân Đồng nũng nịu gọi một tiếng, có chút ngượng ngùng quay mặt đi, nhìn luống ớt một mẫu đất nói, “Thẩm có muốn trồng loại rau này không? Khi có quả, con sẽ thu mua với giá hai đồng một cân.”
Hà nhị thẩm nhìn chằm chằm luống ớt, “Tân Đồng, con không phải đã mua ba mươi mẫu đất khô sao? Đều trồng loại này hết à? Loại này có gì tốt?”
“Thẩm còn nhớ lần trước hỏi con vì sao món ăn có vị cay không giống những lần trước không?” Tống Tân Đồng chỉ vào cây ớt nói, “Chính là dùng quả của loại cây này, ăn ngon hơn hạt thù du không ít, lại không có vị đắng, không cần chế biến gì.”
“Thì ra là nó à! Thím cứ bảo sao lần hạt thù du kia lại ngon đến vậy, thì ra không phải là thù du.” Hà nhị thẩm đầy tò mò sờ vào cây ớt, “Mấy cây con này lớn thật tốt, Tân Đồng, ba mươi mẫu đất khô kia của con đều trồng loại này hết sao?”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vậy mấy cây con này có đủ không? Con còn trồng cho chúng thím nữa?”
“Đủ ạ, loại này không thể trồng quá dày, vả lại con vẫn còn nhiều hạt giống nữa.”
“Vậy đợi con trồng xong nếu còn cây con thì thím sẽ đến lấy về trồng.” Hà nhị thẩm chỉ vào những cây con khác, “Thím nhớ trước Tết chỗ này đều trồng rau, sao giờ lại toàn thành cây con hết vậy?”
“Dạ, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863489/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.