“Đúng vậy, Tân Đồng, nếu con không tính số vốn này vào, số bạc kia chúng ta cũng không dám nhận đâu.” Thím Tạ nói xong không quên hỏi Thu bà bà: “Mẹ, mẹ nói đúng không?”
Thu bà bà gật đầu: “Đúng.”
Tống Tân Đồng nghĩ một lát, hai ngàn cân vốn cũng chỉ có bốn trăm đồng tiền, đối với người nhà họ Tạ bây giờ cũng là số tiền có thể chi ra được, nàng gật đầu: “Vậy được.”
“Trừ đi tiền vốn, nửa tháng này kiếm được năm mươi lượng, chia bốn phần cho các thím là hai mươi lượng.” Tống Tân Đồng đếm bạc đưa cho Thím Tạ: “Thím đếm lại xem.”
“Không cần đếm.” Thím Tạ nói đùa: “Có số bạc này, việc cưới hỏi của Đại Nghĩa sau này có thể tổ chức long trọng rồi.”
Tạ Nghĩa bị mẹ mình nói vậy, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Tống Tân Đồng cố nhịn cười nói: “Ngày mai chúng ta đưa tôm đến công trường sớm, con muốn mượn xe bò nhà thím vào thành một chuyến.”
“Đi cùng đi.” Thím Tạ nói: “Ta tính ngày mai rảnh rỗi vào huyện thành mua vài xấp vải về may quần áo cho cả nhà, còn phải mua thêm loại bút mực mà Đại Bảo bọn chúng dùng ấy, ta thấy rất tốt.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Là mua ở tiệm Mặc Hiên ngoài thư viện huyện thành, ông chủ rất tốt, bán đồ cũng thật thà.”
“Vậy thì đến tiệm này mua.”
Gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, trên mặt người nhà họ Tạ đều rạng rỡ nụ cười.
“Tân Đồng, nhà con nên xây lại đi chứ?” Kể từ khi chuyện tối qua xảy ra, lòng Thu bà bà vẫn luôn lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863418/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.