Tống Tân Đồng đựng thức ăn cho hắn, “Tiểu công t.ử nhớ trả lại bát cho ta nhé, ta có nhiều bát bị công nhân cầm đi mà chưa trả.”
“Đại nhân nhà ta lẽ nào lại cần một cái bát của ngươi sao? Về đổi bát xong sẽ trả lại ngay cho ngươi.” Tiểu tư đưa cho Tống Tân Đồng một trăm văn bạc, rồi quay người đi thẳng về phía doanh trại.
Mấy người Tống Tân Đồng cùng ăn hết chỗ tôm càng bên đống lửa trại trên bãi đất trống, đợi rửa sạch bát đĩa xong thì tính kéo xe bò về.
Lúc này, tiểu tư xách theo đèn lồng quay lại, “Tiểu lão bản, ta trả lại bát cho cô rồi.”
“Đa tạ.” Tống Tân Đồng nhận lấy cái bát đã được rửa sạch, “Đại nhân thấy hương vị thế nào?”
Tiểu tư nói: “Đại nhân nói: Món ăn này màu sắc tươi sáng, vị tôm nồng đậm, vỏ ngoài giòn tan, thịt tôm mềm mại, là món ngon để nhắm rượu.”
Mấy người nghe vậy mừng rỡ, được lời khen của Khâm sai đại nhân đối với nhà nông như bọn họ mà nói là một niềm vui lớn lao.
Tống Tân Đồng gật đầu, “Đa tạ đại nhân đã khen ngợi.”
Tiểu tư nói: “Đại nhân nghe nói còn có ốc hương cay, đáng tiếc đại nhân không được ăn, trong lòng vẫn có chút thất vọng, mong tiểu lão bản ngày mai chuẩn bị thêm.”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Tiểu công t.ử tốt nhất nên tới sớm một chút, ốc vừa làm xong sẽ tươi và ngon hơn.”
Tiểu tư cảm thấy cô gái thôn quê này cũng khá biết lễ nghĩa, không như những cô gái thôn quê khác nhút nhát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863399/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.