“Nhưng khó viết quá, đệ có thể đổi không?” Nhị Bảo muốn lười biếng, muốn đổi tên trong sổ hộ tịch.
“Không được.” Tống Tân Đồng xoa đầu Nhị Bảo, “Đây là tên A nương đặt cho chúng ta, nếu đổi, A nương sẽ đau lòng.”
“Sao A nương không đặt cho chúng ta cái tên đơn giản hơn chứ? Như tên Cẩu Đản thật đơn giản, chỉ có hai chữ thôi.” Nhị Bảo nói.
“Khó viết, tới giờ ta còn chưa viết được chữ Tạ Liêm, quả thực quá khó.” Cẩu Đản nhíu mày, “Hay là ta cũng đổi tên thành Tống Tiểu Bảo đi?”
Tạ thẩm vừa lúc đi ngang qua tìm chậu gỗ, nghe thấy câu này, bèn bước tới nhéo tai Cẩu Đản, “Bảo ngươi theo Đại Bảo học luyện chữ, ngươi còn dám lười biếng không muốn viết? Đổi tên thì thôi đi còn đòi đổi họ? Ngươi có muốn ta đưa ngươi sang nhà Đại Bảo ở luôn không hả?”
Cẩu Đản không hề sợ đau mà đáp: “Vâng ạ nương.”
“Vâng ư? Lão nương đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ bạch nhãn lang nhà ngươi, lão nương nuôi ngươi sáu bảy năm, ngươi còn ‘vâng’?”
“Ây da, ây da, nương, đau.” Cẩu Đản bị nhéo đau đến muốn c.h.ế.t đi sống lại.
Tống Tân Đồng không nhịn được mà bật cười ha hả.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng cười theo.
“Lão nương m.a.n.g t.h.a.i mười tháng sao lại đẻ ra cái đồ bạch nhãn lang như ngươi chứ? Thấy nhà Đại Bảo có đồ ăn ngon đúng không? Muốn theo người ta đúng không? Về nhà để cha ngươi dạy dỗ ngươi!” Tạ thẩm buông tai Cẩu Đản ra, “Đồ bạch nhãn lang.”
Cẩu Đản mắt đỏ hoe, bĩu môi, muốn phản bác nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863397/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.