“Không được, hai đứa cùng đi, học biết chữ rồi sau này mới kiếm được nhiều tiền hơn.” Tống Tân Đồng thấy Đại Bảo cứ băn khoăn chuyện tiền bạc, đành lấy tiền ra để khuyên nhủ đệ ấy, “Nếu đệ không biết chữ, cả đời chỉ có thể trồng trọt, còn phải lo lắng không đủ ăn.”
Đại Bảo khó xử suy nghĩ một chút, rồi đôi mắt kiên định nhìn Tống Tân Đồng: “A tỷ, đệ sẽ chăm chỉ học chữ, sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền.”
“Giỏi lắm, có chí khí!” Tống Tân Đồng hơi lo lắng không biết mình có dạy hư đệ ấy không, do dự một lát rồi bổ sung: “Đại Bảo, đệ là nam nhi, lòng dạ phải rộng mở một chút, không thể cái gì cũng nghĩ đến tiền mới dám làm, đệ phải biết rằng, A tỷ luôn ở phía sau đệ đó. Có vấn đề gì, A tỷ đều sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Đại Bảo có vẻ hiểu mà lại không hiểu, suy nghĩ một lát, “Nhưng A tỷ sẽ rất mệt.”
“A tỷ không mệt, sau này các đệ có tiền đồ, A tỷ mới vui.” Tống Tân Đồng ôm Đại Bảo vào lòng, hôn lên má đệ ấy, “Từ hôm nay, lúc nào rảnh A tỷ sẽ dạy đệ và Tiểu Bảo học chữ, đến khi đi học sẽ không bị tụt lại.”
“Vâng.” Đại Bảo từ trước đến nay luôn nghe lời Tống Tân Đồng, tự nhiên sẽ không phản đối, hơn nữa có thể đọc sách học chữ, trong lòng đệ ấy cũng vui mừng, “A tỷ, đệ nhất định sẽ học chữ.”
Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu đệ ấy, rồi tựa vào tường, nhìn về phía xa, nhìn ngôi làng nhỏ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/4863322/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.