Đỗ Tam Nương về đến nhà, trong nhà không có bất kỳ ai, nàng vội vàng vào trong bếp múc một chậu nước sạch, nhìn trái nhìn phải cái bóng ở dưới nước, cũng không có thấy rõ, nàng vươn tay sờ lên miệng, lại vào trong phòng lấy gương đồng ra soi.
Bờ môi hơi sưng lên, cũng không có dấu vết gì, cũng không có làm bị thương. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, gương mặt ửng đỏ, nghĩ đến nụ hôn kia, lại làm cho nàng bắt đầu cảm thấy xấu hổ! Nàng lấy một ít dầu cải bôi lên môi để cho bớt sưng.
Xe lừa không còn ở trong nhà, không biết nương đã đi đâu, cũng không có nói với nàng một tiếng.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, nàng lại quay về phòng để ngủ trưa bù, ngủ một giấc đến mặt trời sắp xuống núi, Đỗ Tam Nương vừa tỉnh lại, nàng vội vàng nhìn miệng của mình, cảm giác dường như nó chưa từng bị sưng lên, nàng mới yên tâm. Mở cửa phòng ra ngoài, người trong nhà vẫn chưa trở về!
Đỗ Tam Nương có chút lo lắng, không biết khi nào bọn họ mới về. Nàng rửa sạch rau dành cho bữa tối, nấu cơm, bên trong còn bỏ chút gạo tấm vào, làm xong những cái này nàng đứng ở trong sân ngắm trời chiều, chờ người trong nhà trở về.
Trong thôn vang lên một trận tiếng chó sủa, tiếp theo lại là một trận tiếng mắng chửi, rất nhanh tiếng mắng biến thành tiếng khóc, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nổ, một bên mắng rủa, nói cái gì không hiếu thảo, biết vậy vừa sinh ra thì vứt xuống sông cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tho-ren/908146/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.