" Nô gia..." Nam Bảo Y lúng túng sờ lên bụng," Sinh xong rồi?"
Cả khán phòng lâm vào không khí quỷ dị.
" Thiếu phu nhân! Bà đỡ đến!"
Giọng nói thanh thuý vang lên.
Nam Bảo Y nhìn lại.
Châu Châu mặc một bộ hoá trang bà đỡ, mặt mũi tràn đầy là biểu lộ an ủi" Ta tới cứu trận rồi ".
Nàng xông lên đài, kinh dị che hai gò má," A, thiếu phu nhân, cuống rốn cùng nhau thai đều rơi xuống đất hết rồi! Mau, mau lên giường nằm, nếu không ngay cả ruột cũng đều muốn rơi ra rồi!"
Nam Bảo Y:"....."
Có vẻ như trong kịch bản của nàng, không có lời kịch này?
Nhưng mà Nam Bảo Châu diễn đến cực kỳ hăng say.
Nàng không chỉ đem nàng đỡ lên giường, còn làm bộ nhặt lên ba cái gối đầu, ôm vào ngực trêu đùa:" Thiếu phu nhân, đứa nhỏ này mặt mày thật tuấn, cực kỳ giống Đế Sư đại nhân! Mau nhìn, bọn hắn còn đang cười với ngươi đâu!"
Hí lâu yên tĩnh.
Đám thân vệ bị ép xem buổi diễn xuất thiểu năng này, muốn cười lại không dám, từng người đều phải kìm nén đến vất vả.
Nhưng không thể nghi ngờ, tuồng vui này so với mẹ chồng nàng dâu tranh đấu càng thú vị hơn.
Nhã tọa.
Lão phu nhân không dám tin dụi dụi mắt.
Nhưng mà nàng nhìn ngang dọc, hai cái tên dở hơi trên sân khấu kia lại là cháu gái ruột của nàng.
Đều là cốt nhục nhà mình, dù là trên mặt các nàng vẽ đầy son phấn, nhưng người làm tổ mẫu là nàng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Nàng giữ chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911755/quyen-1-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.