Ngọc Lâu Xuân, là địa bàn của nàng.
Nam Yên ý đồ để Liễu Đoan Chính xuống tay với nàng ở đây, thực sự quá coi thường nàng.
Liễu Đoan Chính cười nói:" Thế nào, Bảo Y muội muội dự định gọi người? Nếu như ngươi thật gọi người vào, như vậy tất cả mọi người sẽ thấy ta và ngươi có quan hệ.... Đến lúc đó thanh danh bại hoại, là ngươi."
Nam Bảo Y không nhanh không chậm đi tới giá đồ.
Nơi này trưng bày vô số binh khí, tất cả đều là đạo cụ dùng trên sân khấu.
Nàng lấy ra một thanh trường kiếm, trong đầu lại hiện ra sự kiện phát sinh trên Tây Lĩnh Tuyết Sơn.
Khi đó mẫu thân Trương Viễn Vọng muốn báo thù đại tỷ tỷ, thế nên đã tìm một nam nhân đến làm bẩn trong sạch của đại tỷ tỷ.
Nàng vì bảo hộ đại tỷ tỷ, ý đồ dùng mảnh sứ cắt tay, giả tạo bị nam nhân kia cưỡng ép.
Về sau, lại bị quyền thần đại nhân ngăn cản.
Hắn mắng nàng ngu.
Đúng vậy, tại sao phải thông qua phương thức tự tồn hại bản thân, để bảo vệ mình?
Chỉ cần tỉnh táo nghĩ lại, luôn có biện pháp làm thân trở ra.
Nàng vuốt vuốt thanh trường kiếm, trong mắt phượng tràn đầy quang hoa lấp lánh," Từ nhỏ đến lớn, ta đã xem qua rất nhiều hí kịch. Trong đó thê mỹ nhất là một màn Ngu Cơ tự vẫn trong bộ< Bá Vương Biệt Cơ>."
Nàng học bước đi của hoa đán, thử đi vào bước.
" Hán binh đã lược mà, bốn bề nghênh địch..."
Nàng hừ nhẹ, nhẹ nhàng rút ra trường kiếm, đặt trên cổ mình.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911754/quyen-1-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.