Đèn lồng ảm đạm không sáng. Nam Bảo Y che lại gì má, khuôn mặt nhỏ ẩn trong bóng tối, không thấy rõ lắm biểu tình. Trương Viễn Vọng lạnh giọng:" Chúng ta nói chuyện, liên quan gì tới ngươi? Cái thứ không có quy củ, người trong nhà ngươi không nỡ giáo huấn ngươi, liền để cái tỷ phu này tới giáo huấn!" Hắn hướng Nam Bảo Dung, lập tức thay đổi biểu lộ ôn nhu:" Bảo Dung, nơi này không tiện nói chuyện, không bằng chúng ta tới đình nghỉ bên kia đàm luận?" Nam Bảo Dung sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng nhìn chằm chằm Trương Viễn Vọng, thật lâu, lộ ra một vòng cười lạnh. Là tại hai năm trước nàng cùng nam nhân này đính hôn. Nàng cho là hắn là người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, cho là phẩm hạnh cao khiết phong lưu lịch sự tao nhã, lại không nghĩ rằng, hắn không chỉ cùng tỳ nữ tằng tịu với nhau, không chỉ làm lớn bụng tỳ nữ, thậm chí còn dám ra tay tát muội muội nàng! Cả nhà nàng đều coi Kiều Kiều là hòn ngọc quý nâng trên tay, Trương Viễn Vọng từ đâu tới đám xưng một câu giáo huấn Kiều Kiều! Nàng lạnh lùng như băng:" Trương công tử sai, Kiều Kiều sẽ có tỷ phu, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi. Có lẽ lúc trước giữa ta và ngươi có chút hiểu lầm, nhưng sau tối nay, ngươi nam hôn ta nữ gả, không liên quan." Trương Viễn Vọng sửng sốt. Thấy nàng muốn đi, hắn thẹn quá hoá giận vạch mặt, không lựa lời nói:" Nam Bảo Dung, nhà các ngươi bất quá cũng chỉ là thương hộ, nhà ta lại là quan gia quyền thế! Ngươi gả tới nhà ta là trèo cao, là tổ tiên tích đức! Chỉ cần ngươi đồng ý đem chuyện tối nay che giấu, ngươi vẫn là thiếu phu nhân Trương gia! Đây chính là chuyện tốt mà vô số cô nương Thục quận mong cũng không mong được!" Nam Bảo Dung cười khinh miệt. Nàng nắm tay Nam Bảo Y, ở dưới cây hoa đào lương bạc ngoài đầu nhìn lại, từng chữ nói ra:" Thật có lỗi, ta bây giờ, không chỉ chướng mắt nhà các ngươi, càng là xem thường loại nam nhân như ngươi! Loại người như ngươi, đáng đời có tiếng xấu!" Trương Viễn Vọng trơ mắt nhìn nàng đi xa. Vừa nghĩ tới chuyện từ hôn ngày mai sẽ bị bên trong vòng tròn quyền quý truyền ra, nghĩ tới chuyện mình cùng tỳ nữ tằng tịu ở bên ngoài vườn bị đem ra làm trò cười cho tất cả mọi người, hắn liền không nhịn được ảo não xấu hổ giận dữ. Hắn hung hăng đạp gốc hoa đào, lại đạp phải đầu ngón chân đau, vội vàng ôm chân ngao ngao chửi bậy. .... Trở lại phòng, Nam Bảo Dung phân phó nha hoàn đem ra hòm thuốc. Nàng đích thân giúp muội muội bôi thuốc. Nam Bảo Y hình gương, cự tuyệt nói:" Chỉ là có chút bị đỏ, không sao. Ngược lại là tỷ tỷ, quả thật là tỷ không thích Trương Viễn Vọng sao?" Kiếp trước đại tỷ tỷ yêu Trương Viễn Vọng, coi như bị hưu vứt bỏ, coi như gả cho người khác cũng vẫn như cũ nhớ nam nhân này mãi không quên. Chẳng lẽ bởi vì kiếp này đại tỷ tỷ cùng Trương Viễn Vọng tiếp xúc không nhiều sao? Nam Bảo Dung vỗ nhẹ hai má của nàng, ôn nhu nói:" Ta yêu thích, chính là vị hôn phu do ta tưởng tượng ra, có quan hệ gì tới hắn? Tối nay nếu không phải có Kiều Kiều vạch trần bộ mặt thật của hắn, không biết ta vẫn còn giấu cho tới bao giờ. Nếu quả thật bị gả cho cái loại người này, cả đời ta đều bị hủy......." Thấy nàng lý trí như thế, Nam Bảo Y yên tâm. Nàng nắm chặt tay Nam Bảo Dung," Tỷ tỷ, đối với một đoạn tình cảm lưu luyến không có ý nghĩa, lựa chọn sáng suốt nhất là kịp thời bứt ra. Ngươi thoải mái như vậy, là mẫu mực của nữ bối." " Mẫu mực cái gì!" Nam Bảo Dung bị bộ dáng chững chạc đàng hoàng chọc cười, thân mật nhéo chóp mũi nàng," Ngược lại là ngươi Kiều Kiều, từ lúc bị rơi từ trên núi giả xuống, liền như biến thành người khác, mang đến cho nhà chúng ta thật nhiều vui vẻ cùng vinh quang, tỷ tỷ nên hướng ngươi học tập." Hai tỷ muội nói chuyện một lát, Nam Bảo Y sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, liền cáo từ rời đi. Nàng trở lại trong phòng mình, ngồi trước bàn trang điểm," Hà Diệp, giờ gì rồi?" Hà Diệp thay nàng dỡ xuống trâm cài búi tóc," Thêm ba khắc nữa là đến giờ tý." Nam Bảo Y nhìn ra ngoài cửa sổ. Canh giờ này, cũng không biết nhị ca ca đã ngủ chưa. Lễ vật nàng còn chưa đưa đâu. Nàng suy nghĩ một lát, thấp giọng nói:" Đi đem bộ thanh bào tử Hàn lão bản tặng cho ta đem ra." ... Gần nửa đêm. Tiêu Dịch ở sơn trai địa thế nguy nga. Sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương, ba bên bày cửa kiểu dáng nguyệt chạm rỗng, rèm cửa cuốn cao, mấy nhánh hoa đào tuỳ tiện vươn vào, dưới ánh trăng còn lượn lờ hoa ảnh, càng lộ vẻ yên tĩnh, tĩnh mịch. Ánh trăng treo ngoài cửa sổ, đèn đơn tĩnh lặng.(ahr) Tiêu Dịch mặc áo ngủ ngồi xếp bằng, tiện tay lật sách. Khắp nơi chuyền đến tiếng côn trùng nhỏ. Trong đêm xuân yên tĩnh, chợt vang lên giọng hát non nớt uyển chuyển: " Xuân phong thượng tị thiên, cánh đào nhẹ như tiễn, miên miên bay trong tuyết, lạc hồng thành tản......"** Tiêu Dịch ngước mắt. Ngoài cửa sổ, tiểu cô nương thanh tú động lòng người đứng dưới gốc cây hoa đào, tô son điểm phấn giả làm tiểu sinh thanh y, một tay cầm quạt xếp, tay nhỏ mảnh khảnh kiều khí nhấc lên, đôi mắt phượng câu lên đẹp như sao trời. Nàng mở ra quạt xếp, giọng hát bi uyển: " Máu tươi bắn lên cánh hoa đào, so với đầu cành hết sức tiên. Đây đều là tiểu sinh tới. Mang theo bên trên trang lâu triển, đối đi tích giống như, vì hoa đào kết tử sinh oan......"** ** một khúc hát trong " Hồng Lâu Mộng" Tiêu Dịch khép lại quyển sách, đôi mắt thâm trầm. Nam Kiều Kiều, đây là muốn ở đây nháo một màn.....? Một khúc hí hát thôi, dư âm lượn lờ, quấn lương không dứt. Nam Bảo Y chân sáo chạy tới, ngồi bên người hắn, chân thành nói:" Nhị ca ca, không phải ngươi thích hoa sao? Ta vừa mới hát một đoạn du hí, tên<Đào Hoa Phiến> lời bài hát miêu tả hoa đào mười phần thê mỹ động lòng người đâu." Nàng thu lại quạt xếp, cười tủm tỉm chắp tay:" Nhị ca ca, ta chúc ngươi tiền đồ như gấm, quyền khuynh thiên hạ!" Tiêu Dịch hậu chi hậu giác. Nguyên lai, nàng vì hắn mới đi học hát. Trái tim của hắn phảng phất bị thứ gì đánh trúng," Phanh" một tiếng, giống như kẹo mạch nha tan chảy trong nắng ấm, lan tràn ra từng sợi ngọt ngào. Hắn lặng lẽ nhấc môi mỏng. Nhưng mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhàn nhạt trách cứ:" Tiểu thư khuê các, làm sao lại đi học đào kép? Không bị kiềm chế." Nam Bảo Y đè nén. Mặc dù chỉ là hát vài câu, nhưng nàng phải học mất trọn vẹn một canh giờ đâu! Cũng là bởi vì hắn muốn sống muốn chết nhất định đòi nàng phải đâu lễ vật cái quỷ gì! Hiện tại ngược lại tốt, thế mà hắn lại mắng nàng không bị kiềm chế! Quyền thần đại nhân cũng quá khó lấy lòng! Nàng rất ủy khuất, không vui xoay mặt đi. Tiêu Dịch thấy mặt nàng tô son điểm phấn, bộ dáng lại mười phần ủy khuất, phân phó Dư Vị đi lấy một chậu nước ấm. Hắn tựu minh vắt nước, muốn lau mặt cho nàng. Nam Bảo Y chợt nhớ tới dấu bàn tay đỏ trên mặt, vội vàng nói:" Ta trở về phòng rồi rửa, ngươi đừng làm hỏng lớp trang điểm của ta." Thế nhưng đã chậm. Tiêu Dịch chà xát hai lần, đã thấy vết đỏ trên gò má nàng. Mắt hẹp bỗng âm lãnh. Hắn trầm giọng:" Ai đánh?" Nam Bảo Y có hút khó xử, ôm quạt xếp không nói lời nào. " Nam Bảo Y!" Ngữ điệu thiếu niên nặng thêm hai phần. " Là Trương Viễn Vọng đánh...."Nam Bảo Y giống như hài tử làm sai chuyện cúi đầu xuống," Ta vạch trần mặt thật của hắn, hắn thẹn quá hoá giận, liền đánh ta một bạt tai....Tỷ tỷ thấy hắn động thủ, liền triệt để cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ. Vì đó ta suy nghĩ, một tát này xem như cũng đáng giá"" Tiêu Dịch đáy mắt nổi giận cuồn cuộn. Nam Kiều Kiều lúc trước ngang ngược tuỳ hứng cỡ nào, sốt ngày làm trời làm đất, thấy ai không vừa mắt đều phải làm một chút chuyện ngáng chân. Mặc dù ngốc một chút, nhưng ít ra sẽ không phải chịu ủy khuất. Nam Kiều Kiều bây giờ mọi chuyện đều cẩn thận từng li từng tí, mọi chuyện đều vì người khác suy nghĩ, nàng sao lại không vì chính mình suy nghĩ? Nam Kiều Kiều như vậy khiến Tiêu Dịch tức giận
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]