Hắn mất tự nhiên ngồi dậy.
Hắn nghiêm mặt, bày ra uy nghiêm của huynh trưởng, trầm giọng:" Ca ca nhà mình hôn một cái mà thôi, không cần kiêng kị."
Nam Bảo Y ngây thơ gật đầu,"Ta biết, biểu ca ta cũng thích hôn ta như vậy."
Biểu ca?
Lông mày Tiêu Dịch nhíu lại, đáy mắt cất giấu không vui.
Nam nữ bảy tuổi không chung chiếu, Nam Kiều Kiều cũng lớn như vậy rồi, thế mà biểu ca nàng còn dám hôn nàng, không biết tránh hiềm nghi sao?
"Đúng rồi, ngươi làm sao lại trở về muộn như vậy?"
Nam Bảo Y yếu ớt nắm tay áo hắn," Ta đã đợi ngươi rất lâu."
Cổ áo tiểu cô nương hơi mở, tóc dài tán loạn trên thắt lưng. Trong chướng ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt thanh lệ nhuộm một chút buồn ngủ, nhưng càng nhiều hơn chính là mềm mại nũng nịu.
Không biết sao, Tiêu Dịch lại sinh ra một loại cảm giác thê tử chờ đợi phu quân về muộn.
Vì thế một chút không cao hứng trong lòng liền tan thành mây khói, ôn nhu sờ lên đầu nàng," Ở lại Tùng Hạc viện bồi tổ mẫu nói chuyện, hôm nay ngài cao hứng, ta liền cùng ngài uống mấy chén."
Dừng một chút, hắn nói:" Dư Vị nói, ngươi có lễ vật muốn đưa cho ta?"
Nam Bảo Y sững sờ, vội vàng khoát tay," Không có!"
" Nam Kiều Kiều."
Sắc mặt nghiêm nghị vẻ mặt cứng ngắc của Tiêu Dịch làm Nam Bảo Y sợ hãi, do dự thật lâu, nhỏ giọng nói," Lần này ta có thể nổi bật ở thịnh hội thưởng hoa, tất cả đều là công lao của nhị ca ca. Cái áp thắng tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/911633/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.