ahr.
Tiêu Dịch buông răng ra.
Tay phải tiểu nữ hài máu me đầm đìa, nghiêm trọng nhất là ngón tay nhỏ kia, lại có chút máu thịt be bét.
Hắn thỏa mãn lau đi vết máu trên khoé môi," Ngươi có thể đi tới chỗ tổ mẫu cáo trạng."
Nam Bảo Y nơm lớp lo sợ khoanh tay, khóc đến nước mắt như mưa," Không cáo trạng với tổ mẫu, ta ta ta, ta nguyện ý bảo vệ nhị ca ca."
Đinh đinh đinh......đinh đinh....
Nàng thực sự rất sợ hãi Tiêu Dịch, kịch liệt run rẩy, chuông nhỏ bên hông liên tục rung động, làm cho Tiêu Dịch không kiên nhẫn.
Hắn đưa tay, không chút nào thương tiếc bóp bẹp mấy chiếc chuông nhỏ mạ vàng giá trị không nhỏ.
Nam Bảo Y rụt cổ một cái, cảm thấy hắn bóp chết mình ước chừng cũng sẽ dễ như trở bàn tay như thế.
Trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng mưa xối bên ngoài.
Nam Bảo Y nhìn chiếc chuông nhỏ bị bóp bẹp xấu xấu kia, đột nhiên nghẹn ngào:" Đây là đại ca cho ta..."
" Đi cáo trạng đi."
Nam Bảo Y gian nan phát âm:" Không, không cáo trạng...ta, ta sẽ bảo vệ nhị ca ca...."
Thật là khó, nàng thật là khó a!
Đối phó Tiêu Dịch thật thật là khó, so với đối phó Nam Yên còn khó hơn!
Tiêu Dịch khoanh chân ngồi, đầu ngón tay gõ lên bàn nhỏ, nhìn tay nhỏ máu me đầm đìa kia của nàng, nghiền ngầm mà hỏi thăm:" Tay của ngươi bị thương thành dạng này, sau trở về sẽ nói như thế nào?"
"Là do ta tự cắn...." giọng Nam Bảo Y nho nhỏ.
Tiêu Dịch giễu cợt, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/244638/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.