Nam Bảo Y chấn kinh.
Không ngờ nàng phí hết tâm tư lấy lòng Tiêu Dịch, không chỉ không thể khiến mối quan hệ hai người tốt hơn, ngược lại càng khiến hắn thêm phần oán hận nàng?
Nàng vén chăn lên, vội vàng mặc y phục, " Ta đi xem nhị ca ca."
" Tiểu thư, bên ngoài vẫn còn đang mưa."
" Không ngại..."
Nam Bảo Y đang muốn đi, đột nhiên thoáng nhìn Đoạn Ngọc Cao đặt cạnh gương.
Khi nàng còn bé ngang bướng, trên người thường xuyên có vết thương, tổ mẫu cố ý mua Đoạn Ngọc Cao từ thần y Thục trung với giá cao. Bôi nên vết thương cũng sẽ không để lại sẹo.
Trước mắt nàng sáng lên, cầm lấy đoạn ngọc cao nhanh như chớp chạy ra khỏi Tú Lâu.(ahr)
Sắc trời chìm nổi, mưa xuân miên miên bay vào hành lang, nhiễm ướt váy áo trắng của tiểu nữ hài.
Nhóm tỳ nữ đang châm đèn lồng nhìn thấy nàng nhao nhao tránh đường xoay người hành lễ, có thể nữ hài không để ý tới, trong mắt chỉ còn lại đường tới Tì Ba viện.
Nàng thở hồng hộc chạy tới Tì Ba viện, nhìn qua sân toà viện nhỏ này rất hổ thẹn.
Nói đến Nam gia chiếu cố Tiêu Dịch là thật chẳng ra sao cả, rõ ràng mang danh Nam gia nhị công tử, lại ở một toà tiểu viện phi thường hoang vắng cũ nát. Chẳng trách kiếp trước lúc trong nhà xảy ra chuyện hắn lại không chịu xuất thủ cứu giúp.
Nàng sửa sang lại váy áo, cẩn thận từng li từng tí bước vào Tì Ba viện.
Sân nhỏ thanh u, ở nơi hẻo lánh trồng độc một gốc cây sơn trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kieu-cua-quyen-than/244637/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.