Dưới tàng cây Sơn Trà trắng tinh, đọng chút sương sớm khiến chúng lấp lánh hào quang của thất thải liên hoa*, phiêu dật như tiên tử giáng trần. Nam nhân nghiêng người yên tĩnh nằm trên nhuyễn tháp, yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta nghĩ rằng anh giống như không hề tồn tại, không hề có bất kỳ một dấu hiệu của sự sống nào.
*Thất thải liên hoa: Hoa sen bảy màu.
Nam nhân mặt mày như vẽ, một đầu tóc bạc tà dị lạnh toát, quanh thân như mộng như ảo, bao bọc lấy người là một tầng hàn khí dày đặc khiến cho người khác không dám lại gần, không dám nói chuyện, cũng không dám phá hư mộng cảnh đó.
Bàn tay thon dài, xinh đẹp, từng đốt tay như họa, to lớn, mỹ đến tận cùng. Cứ chốc chốc, lại đem một ít thức ăn dành cho cá ném xuống đầm sen Tịnh Đế giữa nền lá xanh như ngọc bích, đẹp lạ lùng, tinh khiết, lượn lờ hương thơm dịu nhẹ mát lạnh. Cá vàng tung tăng tạo ra những đợt sóng nối tiếp uyển chuyển lả lướt.
Nam nhân lúc này hơi cuối thấp đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, động tác trên tay cũng bị đình chỉ. Hàng lông mi nhẹ nhàng rung động khẽ nâng lên, lộ ra một đôi mắt màu lam lạnh như băng tuyết, hoàn toàn vô hồn lại đẹp đến đáng sợ. Sắc môi đỏ tươi xinh đẹp gợi cảm, hoàn toàn tương phảng với màu mắt như băng như tuyết ấy.
Yên lặng đến đáng sợ, lạnh lẽo đến đáng sợ, vô hồn đến đáng sợ, cũng, mỹ đến đáng sợ.
"Bệ hạ." Một giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khuynh-nu-phu/2735743/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.