Lạc Ảnh Ca giật mình tỉnh dậy vào lúc nữa đêm, mồ hôi túa ra như mưa, mái tóc vàng nhạt áp vào gò má tái nhợt, quần áo bẩn trên người vẫn chưa thay nhưng anh nào có quan tâm. Anh cố vuốt lồng ngực để tìm lại nhịp thở ổn định, sau đó đảo đôi mắt xanh ngọc đánh giá khắp nơi.
Căn phòng sáng trưng đèn, anh có thể nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, một phòng bệnh bình thường mà một người có thân phận đặc thù như anh chưa bao giờ đặt chân đến.
Tang Họa đã đưa anh tới đây ư?
Tang Họa?!
Cơn ác mộng ban đầu khiến anh bừng tĩnh lại một lần nữa trỗi dậy. Lạc Ảnh Ca loay hoay tìm kiếm bóng dáng của cô, nhưng khắp nơi đều chìm sâu vào sự yên tĩnh vô hạn. Chỉ có tiếng gió lạnh lùng rít lên qua ô cửa sổ như đùa cợt.
Anh thà rằng mình ngủ mãi chẳng thể tỉnh dậy, cũng không muốn mở mắt ra khi xung quanh không có người anh muốn gặp. Anh thà rằng tan xương nát thịt, cũng không thể chịu được việc mình bị cô bỏ rơi lần nữa.
Vì sao? Một lần chẳng lẽ chưa đủ? Tại sao lại muốn bỏ rơi anh lần thứ hai?
Lạc Ảnh Ca vén chăn trên người ra, không để ý tháo hết tất cả dây nhện chằng chịt trên cánh tay toang đứng dậy. Nhưng khi vừa đặt chân xuống nền nhà lạnh giá đầu anh liền một trận choáng váng. Thân thể chao đảo Lạc Ảnh Ca buộc phải chống tay lên tủ đầu giường để tìm thăng bằng, rồi lại nhấc chân mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khuynh-nu-phu/2735740/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.