Phùng Kiến Vũ vừa được Vương Thanh thả ra liền ngồi thẳng dậy ở trên đùi Vương Thanh thở hổn hển, hai mắt mở lớn có điểm hốt hoảng nhìn hắn nói:
"Ngài vì sao lại nói như vậy chứ, em như vậy không phải là đều do ngài hay sao?"
Vương Thanh híp mắt nhìn Phùng Kiến Vũ:
"Tại vì sao lại do tôi, tôi từ khi nào dạy em như thế?"
Phùng Kiến Vũ có điểm luống cuống:
"Ngài không có dạy em như thế, nhưng mà... nhưng mà bởi vì ngài em mới như thế"
Vương Thanh nhếch môi:
"Thân thể này cũng là do em làm chủ, em sao có thể nói là vì tôi làm đây?"
Phùng Kiến Vũ có chút bực bội mím chặt môi, Vương Thanh thấy người nọ không nói được gì liền tiếp tục đả kích:
"Vẫn là nói ngay từ lúc sinh ra đã như vậy, sự hư hỏng này đã ngấm vào trong máu rồi"
Phùng Kiến Vũ im lặng cúi đầu, tay nhỏ cũng tự động nắm chặt lại với nhau, một bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nhỏ giọng lí nhí trong miệng:
"Ngài đừng nói như vậy có được không?"
Vương Thanh dùng một ngón tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên hỏi:
"Tại sao?"
Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu:
"Bởi vì em cảm thấy mình giống như là... giống như là... không là cái gì cả"
Vương Thanh bật cười ha ha:
"Thế em nghĩ em là cái gì?"
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, sau đó liền tránh khỏi ngón tay của hắn cúi đầu buồn bã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/3100432/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.