Sau khi kết thúc bữa tối, Viên Dạ Trì cùng Tú Ảnh trở về nhà, ông bà Võ vân chưa biết cô giờ chuyển về sống với tên nam nhân này. Tú Ảnh cũng không có ý định nói ra, không khéo lại giải thích nhiều thứ khác khá mệt mỏi. Trên xe Dạ Trì vừa lái vừa tưng tửng vui, hắn tấm tắc:
- Ảnh Ảnh, mẹ em khéo tay thật đó
Cô quay ra bĩu môi, trách:
- Anh đúng là mặt dày, rõ ràng là em về ăn cùng bố mẹ mà anh xem... Cả buổi em như người dưng
Viên Dạ Trì cười phá lên, châm chọc nữ nhân đang hậm hực bên cạnh. Sau cùng Tú Ảnh ngẫm nghĩ một hồi rồi thẳng thắn nói:
- Anh có định cho em gặp bố mẹ anh không?
Câu hỏi khiến Viên Dạ Trì hơi mất tự nhiên, dường như hắn vẫn lo lắng và chưa hoàn toàn tin tưởng vào Tú Ảnh. Những việc quá đáng hắn làm tròn quá khứ với cô vẫn để lại cho hắn sự hổ thẹn trong lòng. Tú Ảnh nhìn sang khuôn mặt trầm ngâm của hắn, cười khẩy đáp:
- Anh vẫn lo em có ý định khui ra việc gì đấy trong quá khứ à? Anh vẫn sợ ông bà Viên biết việc anh theo dõi em, trả thù em thay chị gái đã gây ra cái chết cho anh trai anh?
Tú Ảnh nói ra một tràng, sau cùng cô dựa sát vào người Dạ Trì, ngáp dài rồi nhàn nhạt đáp:
- Em sẽ không làm thế
Viên Dạ Trì thở dài, không gian rơi vào trầm tư rồi bất giác hắn lên tiếng trước:
- Sẽ gặp, nếu em đã muốn vậy
Tú Ảnh nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729515/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.