Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau
Tú Ảnh ngẫm nghĩ một hồi, tự tin liệt kê: - Ngày sinh của anh, anh trai Dạ Khương, ông bà Viên hay ngày kỉ niệm của gia đình, hoặc thành lập tập đoàn.. Nói chung là liên quan đến một trong những dịp gì đó đặc biệt Viên Dạ Trì bụm miệng cười, hắn gõ nhẹ vào đầu cô, trách: - Mọi thứ em liệt kê ra không trúng cái nào Nói rồi hắn kéo cô sang một bên, đứng vào mở mã, cánh cửa phòng mở ra. Viên Dạ Trì dùng một tay kéo xê được cánh cửa bọc thép đó một cách nhẹ nhàng trước ánh mắt hiếu kì của Tú Ảnh. Cô lật đật đi vào bên trong, quan sát kĩ nơi này một chút. Bên trong căn phòng lát tường gỗ nâu sữa, ánh đèn vàng ngà nhìn trông ấm áp, ngay giữa phòng là bàn làm việc của Viên Dạ Trì, đằng sau có hàng két tủ, chắc đựng tài liệu hay thứ gì đó quan trọng. Tú Ảnh đi vòng quanh một lượt, gật gù rồi khen ngợi: - Căn nhà tuyệt lắm Dạ Trì tiến tới từ đằng sau ôm trầm lấy cô, rúc đầu xuống cổ nữ nhân hửi hửi hương thơm, trầm mặc: - Có em làm chủ thì tuyệt hơn nữa Cô nhíu mày, huých nhẹ vào bụng Dạ Trì rồi ẩn hắn ra, gằn: - Đồ lẻo mép Tú Ảnh quay gót đi, cao ngạo: - Thôi về phòng đi, em sắp đồ đã Tối đó... Tú Ảnh xông xáo đi vào bếp cùng hai người hầu gái, bọn họ ái ngại nhìn cô, nhỏ nhẹ: - Cô chủ, cô ra ngoài ngồi đi, để bữa tối chúng tôi chuẩn bị - Phải đó, ngài Viên thấy cô ở đây không khéo quở trách chúng tôi mất Tú Ảnh cười khì, nháy mắt với họ, trào phúng đáp: - Không cần lo, tôi ở đây hai người sợ gì ai, ha? Một lúc sau cả ba cùng nấu bữa tối, Tú Ảnh nhiệt tình chỉ dẫn rồi xắn tay xắn áo nấu các món, khoang bếp nhà Dạ Trì rất rộng, đầy đủ dụng cụ, đồ dùng bếp nên có gây cho Tú Ảnh hứng thú việc bếp núc. Vừa làm việc cô vừa tán gẫu với hai người hầu gái, hỏi han họ đủ thứ chuyện, bầu không khí khá tốt. Dù trước đây cả hai đã biết và tiếp xúc nhiều lần với Tú Ảnh nhưng lần này có cơ hội tiếp chuyện nhiều mới biết rõ hơn. Trên thư phòng Dạ Trì nhíu mày đọc tài liệu, sau cùng rồi ki xoẹt vào đưa cho Chu Toàn, hắn thở dài vươn vai ra đằng sau, nói: - Nãy cậu qua có thấy Tú Ảnh ở dưới nhà không? Chu Toàn ngẫm nghĩ rồi đáp: - Có thưa ngài... Cô chủ đang đứng nấu ăn cùng hai người hầu, không khí khá vui vẻ Điều này khiến Dạ Trì bất ngờ, hắn mau ra thang máy rồi xuống khoang bếp, cửa thang mới mở ra đã nghe tiếng cừơi lanh lảnh của Tú Ảnh, hắn đứng dựa vào góc tường, lặng lẽ quan sát mọi hành động của nữ nhân, sau cùng nghe vài chuyện phiếm cô kể mà cũng khẽ bật cười rồi hắng giọng một cái. Cả ba người trong bếp quay ra, hai người hầu liền nghiêm túc lại, kính cẩn: - Ngài Viên Hắn nhàn nhạt đáp: - Hai người ra ngoài dọn bàn ăn đi, có Chu Toàn ở ngoài đó rồi Họ gật đầu rồi chạy ra ngay, Tú Ảnh nhìn biểu hiện của hai người họ rồi liếc sang vẻ mặt hớn hở của nam nhân liền bĩu môi quay đi. Viên Dạ Trì nhanh tiến lại, hỏi han: - Tú Ảnh nay vào bếp chắc đích thân muốn nấu bữa tối cho tôi, phỏng? Cô lườm nguýt, cộc lốc đáp: - Ừm, thích không? Dạ Trì cười tươi rồi bế thốc cô ngồi lên bệ, gật đầu lia lịa rồi bất giác hôn lên môi nữ nhân. Cô bất ngờ, đáp: - Này, sao..sao anh... Chưa kịp nói hết câu liền bị Dạ Trì cưỡng hôn thêm, lần này hắn thâm nhập sâu và càn quét khắp khoang miệng, giữ chặt đầu Tú Ảnh không cho cô cơ hội phản kháng. Tú Ảnh miễn cưỡng chiều theo ý hắn, bất giác giọng Chu Toàn vang lên: - Ngài Viên cô chủ... Tú Ảnh giật mình thẳng thừng tát vào khuôn mặt Viên Dạ Trì, cô đỏ mặt cúi gục xuống rúc vào lồng ngực hắn. Còn Dạ Trì đang mải mê lại bị một phát điếng người, hàm răng khẽ nghiến lên ken két, xoa đầu nữ nhân trong lồng ngực, gằn giọng: - Chu Toàn... chuyện gì thế? Chu Toàn mới nhìn thấy cảnh vừa rồi, biết chắc mình lại làm phật ý Dạ Trì rồi, chưa kịp nói gì liền bị Dạ Trì nhìn lại sắc lạnh, gằn: - Mong là anh báo tin quan trọng Chu Toàn cười hề hà, lắp bắp: - Ngài Viên..và cô chủ..ra dùng bữa Viên Dạ Trì cười cười gật gù, Chu Toàn nhanh chạy ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho Dạ Trì và Tú Ảnh. Cô ngại ngùng ngước nhìn lên, thở phào vì Chu Toàn đã đi khỏi nhưng lại đối mặt với ánh mắt lầm lì của nam nhân trước mặt, nhìn sang bên má có hơi ửng lên, hình như cú tát..hơi mạnh tay rồi. Viên Dạ Trì cười nhẹ rồi gằn: - Ảnh Ảnh, coi như để nợ xử em sau, cũng đau lắm Tất cả ngồi trên bàn ăn, Chu Toàn cùng hai người hầu cũng ngồi cùng thể theo nguyện vọng của Tú Ảnh được ăn một bữa tối được mọi người hưởng ứng ngày cô bắt đầu ở đây. Chu Toàn ngồi cạnh Viên Dạ Trì lại hơi thấp thỏm, nam nhân bỗng khoác vai Chu Toàn, lầm bầm: - Chu Toàn, tháng này làm không lương nhé?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau