Kết thúc bữa ăn, Tú Ảnh nhanh chạy xe phóng về nhà ông bà Võ. Viên Dạ Trì nhìn từ trên cao hướng mắt theo chiếc xe oto của cô, ánh mắt thâm tình lạ thường, quay bảo Chu Toàn- tâm phúc của mình:
- Cử người đến đó xem xét tình hình
Chu Toàn gật đầu tuân lệnh, người của Viên Dạ Trì liền bám theo đuôi xe Tú Ảnh, còn hắn thì khoan thai về nhà, vốn dĩ trong căn nhà ông bà Võ cũng có lắp camera, ghi âm nói chuyện nên nhất cử nhất động đều nắm được
Tú Ảnh về đến cửa, mau chóng chạy vào nhà. Bà Võ thấy cô liền sốt sắng:
- Tú Ảnh, con về rồi
Cô chạy lại chỗ ông bà, ông Võ lại lên cơn tức ngực, đang ngồi nghỉ ngoài ghế sofa, cô hỏi:
- Ba mẹ, ban nãy có còn chuyện gì khác xảy ra không?
Bà Võ thở dài, kể:
- Gọi điện báo cho con xong thì không có vấn đề gì nữa. Nhưng vẫn thấy lo, con nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát không?
Tú Ảnh nghe đến báo cảnh sát liền ngăn mẹ mình lại, giải thích:
- Mẹ à, con nghĩ quanh đây trẻ con nhiều, chúng bày trò trêu chọc, chứ từ xưa ở đây dân trí cao, cũng không có lưu manh biến thái gì, tạm thời chưa nên báo cảnh sát làm gì
Vốn dĩ cô sợ rằng nếu báo cảnh sát sẽ kinh động đến Viên Dạ Trì, mà hắn đã cảnh cáo rằng không được dây dưa tới pháp luật, chỉ đành lấy cớ mà can ngăn bà Võ.
Ở lại với ba mẹ đến đêm muộn, sau cùng kiểm tra chốt cửa cẩn thận rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/163328/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.