Cố Tiểu Khanh yên vị dưới đất, làm việc nghiêm túc và chăm chỉ. Quátrưa, văn phòng vắng lặng, không còn khách khứa lui tới, mà người ngồi ở bàn làm việc phía sau cô cũng không tạo ra bất cứ tiếng động nào. Từsáng đến giờ cô vẫn gạt Âu Lâm Ngọc ra khỏi phạm vi suy nghĩ, chỉ để tâm vào những việc cần thiết để nhanh chóng hoàn thành bản vẽ. 
Trong căn phòng yên ắng, chút âm thanh vụn vặt cũng khuếch đại thành rõ rệt.Có tiếng bước chân vang lên, một cốc nước được đặt nhẹ nhàng bên cạnhcô. Rồi cô thấy chiếc bóng dài đổ xuống ngay sau lưng mình, chứng tỏ aiđó đã ngồi vào chiếc ghế sofa cô bỏ trống. 
Sau một thoáng trơmắt nhìn cốc nước, Cố Tiểu Khanh tiếp tục vùi đầu vào công việc. Trênchiếc ghế sofa phía sau, Âu Lâm Ngọc im hơi lặng tiếng nhìn chiếc gáymảnh khảnh của cô mãi không rời mắt. Thật ra thì lòng anh đang chao đảotrong nỗi áy náy. 
Âu Lâm Ngọc vốn là người thông minh nhạy bén,vậy mà trong tình cảm yêu đương anh chẳng khác nào cậu học trò lóngngóng mãi cũng chưa qua nổi lớp vỡ lòng. Đã từng này tuổi, nhưng anhchưa bao giờ thật sự theo đuổi một người con gái. Lúc vừa nhìn thấy CốTiểu Khanh, anh hành động hoàn toàn theo tiếng gọi của bản năng. Gặp lại cô, dĩ nhiên anh rất vui mừng sung sướng, rất muốn chạy đến ôm chầm lấy cô. Thế nhưng niềm vui còn chưa kịp thể hiện, anh đã vụng về làm vỡ tan cả một ngày đáng lẽ sẽ lành lặn cho cả hai. Bây giờ cơn tức giận lắngxuống, còn lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872623/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.