Cố Tiểu Khanh ủ rũ đứng ở cửa phòng bệnh, băn khoăn không biết lát nữađây nên giới thiệu Âu Lâm Ngọc với ba như thế nào mới phải. Bảo anh làsếp của mình được không? Hay cứ nói anh là bạn mình cho đơn giản? Khi cô còn đang loay hoay giữa mớ bòng bong, Âu Lâm Ngọc đã xuất hiện ở cuốihành lang.
Cô nhìn bóng hình anh từ từ rõ dần mà lòng đau sesắt, xót xa thầm hỏi hai ngày vừa rồi anh đã phải trải qua những chuyệngì. Nhìn từ xa, vẫn là anh với vẻ lịch lãm, tươm tất, chỉnh chu cố hữu.Đợi đến khi anh tới gần cô mới phát hiện hai hốc mắt của anh đều trũngsâu, lọt thỏm trong quầng thâm xanh đen. Chỉ hai ngày không gặp vậy màanh gầy đi thấy rõ.
Lúc anh đứng trước mặt, không kiềm lòng được nữa, cô hỏi khẽ: “Anh không ăn không ngủ chút nào sao?”
“Ngủ không được.” Anh thờ ơ đáp. Nhưng Cố Tiểu Khanh lại nghe ra được chútphụng phịu, sầu tủi trong kiểu nói chuyện lạnh nhạt muôn thưở đó, chonên cô càng thêm đau lòng.
“Ba của em thế nào rồi?” Âu Lâm Ngọc hỏi, Cố Tiểu Khanh kể lại ngắn gọn đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.
Càng nghe, đôi mày anh càng nhíu chặt, cuối cùng anh hỏi: “Có bắt được người không?”
“Bắt được một tên, còn tên kia chạy thoát, chắc cảnh sát sẽ truy nã thôi anh, anh đừng lo.” Cố Tiểu Khanh nhẹ nhàng nói.
“Ừ.” Âu Lâm Ngọc gật đầu.
Sau đó, trong sự thân thiết len lỏi giữa khoảng cách như gần như xa, ánhmắt họ lặng lẽ giao nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872617/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.