Khi Âu Lâm Ngọc đến bệnh viện Trung tâm Thành phố, Ngô Nhạc Thanh đãđược đưa vào phòng giải phẫu. Cả y tá trưởng lẫn bác sĩ chính đều tậptrung trên bàn mổ, không ai có thể nói cho anh biết tình trạng thật sựcủa cô.
Bệnh viện Trung tâm Thành phố là bệnh viện cấp 3A* tốtnhất của thành phố C, không những đứng hàng đầu về điều kiện cơ sở vậtchất, máy móc trang thiết bị mà còn về trình độ chữa bệnh. Vì có chútđặc quyền, Âu Lâm Ngọc được phép đợi ở hành lang phía ngoài phòng giảiphẫu. Sau lưng anh là cánh cửa đặc biệt, cánh cửa này chính là lối vàochỉ dành riêng cho bác sĩ và y tá, ngay cả những bệnh nhân làm phẫuthuật cũng không ngoại lệ; đồng thời theo quy định, tất cả người nhà đều chờ ở tiểu sảnh bên ngoài.
(*) Bệnh viện ở Trung Quốc được phân thành ba cấp A, B, C. Cấp 3A là cấp đặc biệt dành riêng cho bệnh viện đặc trị.
Hành lang rất yên tĩnh, không một tiếng động nào khác ngoài cái sắc lạnh của âm thanh kim loại cọ sát vào nhau thi thoảng rỉ rả từ phòng chuẩn bịphẫu thuật. Đối diện với lớp cửa kính trong suốt, Âu Lâm Ngọc có thểtheo dõi tình hình đang diễn ra bên trong. Anh biết lồng ngực của NgôNhạc Thanh bị mở ra, máu đỏ tươi chảy vào ống dẫn rồi tuôn xuống mộtthùng inox bóng loáng.
Trong phòng mổ, mọi con người, ngóc ngách đều được soi rọi dưới ánh đèn sáng choang, thế nhưng từ góc nhìn này,anh không thể nào thấy được khuôn mặt cô, thứ duy nhất lộ ra bên ngoàichiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872614/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.