Cố Tiểu Khanh vừa động đậy thì Âu Lâm Ngọc cũng tỉnh lại. Anh ngẩngđầu, nheo nheo đôi mắt nhập nhèm nhìn cho rõ khuôn mặt Cố Tiểu Khanh,xong lại ngã đầu nằm im lìm trên cánh tay cô. 
Cố Tiểu Khanh nhìn trần nhà thở gấp gáp mấy hơi liên tục mới hồi phục tinh thần. Cô vẫnnằm trên tấm thảm trong phòng khách, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Trong chăn, Âu Lâm Ngọc ôm chặt eo Cố Tiểu Khanh, đầu anh gối lên bờvai cô. 
“Gặp ác mộng à?” Giọng Âu Lâm Ngọc nghèn nghẹt. 
“Ừm.” Cố Tiểu Khanh đáp khẽ. “Anh xong việc chưa?” 
“Rồi.” 
Họ giữ nguyên tư thế nằm như vậy, trao đổi vài mẫu đối thoại vô vị, mộtngười hỏi một người đáp. Không gian tĩnh lặng bao quanh, thời gian rề rà trôi qua. 
Cố Tiểu Khanh hơi nhích người, hỏi anh: “Mấy giờ rồi?” 
Âu Lâm Ngọc càng ôm siết eo cô hơn nữa, ậm ừ đáp: “Không biết.” 
Cố Tiểu Khanh nhổm người dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã nhuộm tốitừ bao giờ. Mới cử động được một chút Âu Lâm Ngọc đã kéo cô nằm trở lại, anh tỏ ra nôn nóng: “Đừng nhúc nhích!” 
Cố Tiểu Khanh ngoanngoãn nằm yên nhìn trần nhà. Âu Lâm Ngọc ôm cô bên dưới lớp chăn, bàntay anh bắt đầu vuốt ve vòng eo cô, êm đềm và ái muội. Rất nhanh, nhữngngón tay tiến vào trong áo Cố Tiểu Khanh, phủ lên một nơi mềm mại, nhẹnhàng âu yếm. 
Cố Tiểu Khanh luống cuống ngăn lại bàn tay khiến cô rối bời: “Anh…” 
Âu Lâm Ngọc lật người đối mặt với cô: “Gọi tôi là Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872609/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.