Sau lễ khai giảng, tân sinh viên bắt đầu trải qua thời kỳ huấn luyệnquân sự rầm rộ. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt, sân trườngmênh mông được bao phủ bởi màu xanh quân phục từ hàng ngàn chàng trai,cô gái đang nghiêm túc luyện tập những bước đi đều đặn, thẳng tắp.
Cố Tiểu Khanh nhìn thấy sắc mặt của những nữ sinh mảnh mai bị nướng dướitia lửa mặt trời dần dần trở nên tái xanh như tàu lá, gần đó còn có vàingười ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh. Cô thật tình không hiểu nổi vì lý do gì họ bắt buộc phải học quân sự. Chẳng lẽ trải qua hai tuần khổ ảinày, cái gọi là cuộc-sống-quân-nhân có thể phù phép khiến cho thể chấtvà tư tưởng của họ thay đổi một cách ngoạn mục hay sao? Tuy nhiên đâykhông phải là việc cô nên bận tâm lo nghĩ, bởi suy cho cùng, nếu nhàtrường đã làm như vậy thì ắt hẳn có nguyên nhân.
Đang nghĩ mônglung chợt bên tai vẳng đến tiếng trầm đục, Cố Tiểu Khanh quay sang nhìn, ồ, một nam sinh đã ngã xuống. Bên cạnh cô, Lý Triết nhìn người đượckhiêng đi không khỏi thở dài cảm thán: “Haiz, chẳng trách mọi người đềunói thế hệ chúng ta thất bại hoàn toàn, xem ra không phải là lời vô căncứ, thể chất như thế này thất bại là đúng rồi!”
Ý tứ của cô nàng sao hệt như đang vui sướng khi người khác gặp họa thế nhỉ? Cố TiểuKhanh ngoảnh đầu sang bắt gặp Lý Triết đang nháy mắt, nở nụ cười tinhnghịch. Cố Tiểu Khanh nhìn điệu bộ hăng hái, khí thế bừng bừng kia, thầm nghĩ: “Nhỏ này ăn nhiều quả không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/123461/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.