Đọc xong tin nhắn, Cố Tiểu Khanh đứng bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại nhét vào trong túi quần rồi đi ra cửa trước đổi giày. 
Ba mẹ cô đang vai kề vai ngồi trên sô pha xem tivi trong phòng khách, CốTiểu Khanh vừa mở cửa chính vừa lớn tiếng nói vọng vào: “Ba, mẹ, con rangoài một lát!” Cửa vừa khép, tiếng của ba cô từ trong khe cửa truyềnra: “Về sớm chút nha con.” 
Đóng cửa xong, Cố Tiểu Khanh bước lên tầng trên. Nơi họ sống thực chất là khu chung cư của những hộ gia đìnhlàm việc trong nhà máy cơ khí ở thành phố C nhiều năm về trước. Khu nhànày đã dần trở nên cũ kỹ dưới sự bào mòn của thời gian, khắp các bứctường bị bao phủ bởi những mẩu quảng cáo chữa trị bệnh vảy nến và nhữngdấu giày xám đen loang lổ. Trên các dãy hành lang, vài ngọn đèn tỏa rathứ ánh sáng mờ mịt u ám không đủ để thắp sáng một tầng lầu. Nhà Cố Tiểu Khanh ở tầng hai, cô lên đến tầng cao nhất, rồi lại qua một dãy cầuthang, cuối cùng dừng lại đẩy cánh cổng sắt đã cũ nát dẫn ra sân thượng. 
Quả đúng như cô nghĩ, Quả Quả đang ngồi trên một băng ghế dài nứt nẻ đặtgiữa tầng thượng. Quả Quả tên đầy đủ là Đường Quả, người bạn thân duynhất suốt từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành của Cố Tiểu Khanh. BaĐường Quả và ba Cố Tiểu Khanh trước đây đều làm công nhân trong nhà máy, hai nhà vốn là hàng xóm láng giềng nhiều năm, nhà Cố Tiểu Khanh ở tầnghai còn nhà Đường Quả ở tầng bốn. Hai người bằng tuổi, hồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/123458/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.