Là một quân nhân khi nhìn thấy sinh mệnh trẻ tuổi mất đi trước mặt mình, Hồ Thừa Nghị không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Vậy nên anh đã quay lại, cố gắng chạy thật nhanh đến đó đẩy cô bé kia sang một bên.
Dù cơ thể có cứng rắn đến mấy thì anh cũng không thể chịu nổi cú va mạnh của ôtô, khi ngã trên vũng máu hình như anh nhìn thấy cô bé kia đang ngồi dưới đất khóc lớn.
Vẫn khóc được sao?
Vậy là không sao rồi.
Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, Hồ Thừa Nghị nhìn bức tường trắng trên trần nhà. Tác dụng của thuốc tê vẫn chưa hết nên đầu óc anh rất mơ hồ.
Nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt ICU, bác sĩ đã kiểm tra lại cơ thể anh, chỉ cần quan sát thêm mấy ngày nữa là anh có thể chuyển sang phòng bình thường.
Phần thương tích nghiêm trọng nhất là chân, anh không hề có tí cảm giác nào ở chân. Sau khi rời phòng chăm sóc đặc biệt, ông nội cũng không giấu giếm mà nói thẳng ra cho anh nghe.
Ngay cả khi cơ thể bây giờ của anh vẫn còn đang rất đau.
“Sau khi cháu đẩy cô bé kia sang một bên, đúng lúc đó có một chiếc xe máy chạy ngang qua, mặc dù chạy với tốc độ rất nhanh nhưng chỉ quẹt nhẹ cô bé kia thôi. Sau khi kiểm tra thì bác sĩ nói không có vấn đề gì cả.”
Hồ Thừa Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hình như nhớ ra cái gì đó, anh cau mày lại. Nếu như anh đã cứu cô bé kia rồi, sao mấy ngày nay không thấy ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai/978243/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.