Chương trước
Chương sau
Thật ra Hồ Thừa Nghị cũng rất lo lắng cho việc thi cử của Tô Bối, bởi vì trình độ của Tô Bối chỉ được 50/50. Mặc dù có thể so sánh các cá thể con người khác với mức sinh trưởng tương đương, khả năng chấp nhận cái mới của cô hoàn toàn đè bẹp họ.
Nhung dù sao thì cô vẫn còn con nít.
Lần trước khi thi anh có hỏi cô mấy vấn đề chính trị, vậy mà cô nhóc này trả lời rất lưu loát. Cô thật sự học thuộc lòng tất cả đáp án trong sách câu hỏi.
Nếu mà thi môn ngữ văn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Sau đó Hồ Thừa Nghị hỏi cô một phép nhân, vậy mà nghe xong đầu óc Tô Bối lại quay cuồng. Cô ngồi đó nhẩm ngón tay rất lâu nhưng không ra đáp án. Nhưng mà cũng kỳ lạ thật, nếu như Tô Bối thi phép cộng thì cô vẫn làm bài bình thường.
Nhưng cô không thể tính nhẩm trong đầu, phải có giấy nháp và bút viết kế bên cô mới làm bài được.
Chủ yếu là do điểm thi của Tô Bối không tốt, đả kích đến tinh thần học tập của cô khiến cô phải cố gắng thêm nữa. Dù sao cô nhóc này muốn lên đại học, nếu thật sự cô không thi đậu được đại học, chắc anh sẽ đi tìm quan hệ.
Nếu nói một cách ngu ngốc, Tô Bối tuyệt đối sẽ không có cơ hội nào. Những người ngốc nghếch không cần phải suy nghĩ nhiều, bọn họ chỉ cần nghĩ ra cách làm nũng để ôm đùi.
Hồ Thừa Nghị nhìn theo hướng tài xế chạy trốn, anh nói với Tô Bối: “Chúng ta về thôi.”
Tô Bối ngồi lên xe, cô hứng thú nhìn cây súng của Hồ Thừa Nghị: “Có đạn không anh?”
“Có.”
“Nó sẽ cướp cò sao?” Tô Bối dè dặt hỏi.
Nếu chẳng may bị cướp cò, vậy thì sẽ nguy hiểm lắm.
Hồ Thừa Nghị giải thích: “Em không cần sợ, không bị cướp cò đâu.”
Tô Bối gật đầu, bây giờ cô cảm thấy khá đói bụng, buổi tối hôm nay cô vẫn chưa ăn no. Vì vậy cô đưa tay móc túi Hồ Thừa Nghị, chồng cực kỳ quan tâm đến cô, anh thường xuyên bỏ sẵn đồ ăn vặt vào trong túi.
Bạn nói rằng Boss của một công ty lớn thường bỏ hạt dưa vào trong túi áo vest sao? Nếu như bị các đối tác kinh doanh biết được thì đây chẳng phải là chuyện cười à. Vì vậy Tô Bối đã dùng lý do này để thuyết phục Hồ Thừa Nghị, bắt anh nhét hạt dưa động phộng vào trong túi miệng cô.
Sau đó cô bị Hồ Thừa Nghị tàn nhẫn từ chối.
Lý do là: “Nhét vào trong túi miệng em á hả, cho dù có bỏ nhiều thế nào thì em cũng ăn hết trong vòng một ngày thôi.”
Cái đó chỉ được tính là bữa ăn phụ, không thể nào ăn no được. Nếu như ăn no, cô sẽ không chịu ăn thêm mấy thức ăn khác.
Bây giờ Tô Bối chỉ cần nhìn thấy Hồ Thừa Nghị là cô sẽ sáp lại móc túi anh.
Không có?
Sao hôm nay lại không có? Tô Bối nhìn chằm chằm Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị bị đôi mắt ti hí của Tô Bối chọc cười, anh giải thích: “Lúc nãy đi nhanh quá, nên anh không có thời gian chuẩn bị. Đợi lần sau đi.”
“Được rồi.” Tô Bối đáng thương nói.
Sau khi về đến nhà Tô Bối, cô sống chết không muốn Hồ Thừa Nghị đi về.
“Không sao đâu mà, chị ta cũng sẽ không điên đến mức đến đây bắt cóc em.” Hồ Thừa Nghị an ủi. Hơn nữa, chẳng qua là anh muốn về biệt thự thay quần áo, rồi sẽ quay lại đây với cô.
Nhưng mà hai tay Tô Bối ôm chặt lấy cổ Hồ Thừa Nghị, hai chân kẹp quanh hông anh giống như gấu koala.
“Anh ở lại đi mà, kỳ động dục của em qua rồi nên anh không cần lo lắng em làm chuyện bậy bạ với anh đâu. Ở lại đi mà, ở lại, ở lại….” Tô Bối bắt đầu nói lảm nhảm.
“Nhưng anh không có đồ ngủ.”
“Em có!” Tô Bối cười nói: “Lần trước đi shopping em có mua đồ cho anh, giờ anh đi thử xem coi có chật không.”
Hồ Thừa Nghị nghe cô nói vậy, anh thầm nghĩ chắc cô đang có âm mưu gì đây.
Anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ mông Tô Bối, nói: “Được rồi, em xuống trước cái đã.”
Tô Bối lập tức đi xuống lấy bộ đồ cho anh. Ha, vì muốn giữ Hồ Thừa Nghị ở lại đêm nay, cô đã chuẩn bị xong hết rồi. Thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn đồ nhỏ cho anh.
Tô Bối đã đi tắm trước, cô mặc đồ ngủ ngồi trên sofa. Bây giờ cô đang muốn quyến rũ Hồ Thừa Nghị, nhưng mà cô cũng biết định lực của anh trước giờ vẫn rất tốt.
Cho dù cô trần truồng đứng trước mặt anh, Hồ Thừa Nghị cũng sẽ nhịn xuống rồi kêu cô mặc quần áo lại cho đàng hoàng.
Kể từ khi vụ viên thuốc bị phanh phui ra, may mà Hồ Thừa Nghị không uống ly rượu mà Hồ Thủy Đồng đưa. Cô cũng không biết ai đã uống ly rượu đó nữa.
Nhắc đến chuyện này, Tô Bối lại càng tức giận hơn. Nếu không phải tại Hồ Thủy Đồng, chắc chắn kế hoạch của cô đã thành công rồi.
Nói không chừng mấy tháng nữa là cô có thể sinh bé cưng đáng yêu.
Kết quả bây giờ Hồ Thừa Nghị đang rất cảnh giác cô, chỉ cần cô chủ động đưa đồ ăn thức uống thì anh sẽ không đụng vào.
Còn đến nhà cô, anh sẽ nhất định giành công việc nấu ăn, mặc dù cũng không thay đổi gì mấy, vẫn giống như trước đây thôi.
Haizz, Tô Bối nằm lăn lộn trên ghế sofa.
Lúc này Hồ Thừa Nghị đã tắm xong, anh đang lau khô mái tóc của mình.
Tô Bối nằm trên sofa nhìn anh, nói: “Quần áo bị chật hả anh?”
“Không sao.”
Hồ Thừa Nghị đi lại ngồi cạnh Tô Bối, anh ôm cả người cô vào ngực cùng nhau xem TV…
Tô Bối có thích xem TV hay không? Không, đương nhiên là không rồi, cô còn bận nhìn Hồ Thừa Nghị. Bây giờ bầu không khí tốt như vậy, Hồ Thừa Nghị vẫn muốn ngồi xem TV sao?
Trời ơi là trời, không phải đang nói chơi chứ.
QAQ
Chẳng lẽ sinh hoạt vợ chồng sau này sẽ dựa vào một mình cô chống đỡ hả?
Hừ!
“Hồ Thừa Nghị~” Tô Bối nhỏ giọng kêu. Không có phản ứng gì sao?
Tô Bối lại tiếp tục kêu: “Chồng ơi~”
Hồ Thừa Nghị nhìn cô, nói: “Em lại tới kỳ động dục nữa à, xem ra là do giáo viên giao ít bài tập quá.”
QAQ, tên khốn khiếp. Đừng có nói chuyện bài tập với cô.
Tô Bối nhìn chân Hồ Thừa Nghị, hỏi: “Anh vẫn dùng nạng để đi sao?”
“Qua một khoảng thời gian nữa là có thể bỏ nạng ra đi bình thường rồi.”
Tô Bối mở to hai mắt, cô vội vàng hỏi: “Vậy anh đi lại được như bình thường rồi sao?”
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, lúc đó Hồ Thừa Nghị đang ngồi xe lăn. Gần đây anh chuyển sang dùng nạng để tự đi bộ qua lại, Tô Bối cảm thấy mọi thứ đang dần dần thay đổi.
Lúc đầu cô có hỏi ba mẹ là chân Hồ Thừa Nghị có thể chữa khỏi hay không, ba mẹ đều nói là do số trời quyết định.
Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Nhưng mà bây giờ, dường như Tô Bối có thể nhìn thấy ánh sáng của tia hy vọng.
“Được hay không thì phải xem sau này sao đã, chắc là vẫn sẽ có vài ảnh hưởng nhỏ.”
Cho nên bác sĩ đề nghị trong thời gian ngắn vẫn phải dùng đến nạng, đây là sự lựa chọn tốt nhất hiện giờ.
Tô Bối há hốc mồm, sau đó cô ngậm miệng lại. Hồ Thừa Nghị biết cô muốn hỏi gì, cô đơn giản chỉ muốn biết chân anh sau này sẽ ra sao?
Cô rất để ý đến tâm trạng của anh, dù trong lòng cô có hiếu kỳ bao nhiêu thì cũng sẽ không bao giờ hỏi thẳng anh hoặc đi hỏi mấy người trong nhà.
Thái độ của Tô Bối rất cẩn thận từng li từng tí với anh, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng nổi giận với anh. Mặc dù Tô Bối là người hay nóng tính, với mấy người cô không thích thì cô có thể trực tiếp bày sắc mặt ra cho họ xem.
Hồ Thừa Nghị cảm thấy cô đối xử với anh còn tốt hơn anh đối xử với cô. Đôi lúc, mỗi câu trước khi nói cô sẽ trằn trọc rất lâu trong lòng rồi mới nói ra.
Thật ra anh cũng không yếu ớt như Tô Bối nghĩ, lúc đầu đi nhập ngũ anh cảm thấy rất tuyệt vọng. Bởi vì lúc đó anh chỉ là một sinh viên thích vận động thể thao bình thường, nhưng sao có thể so với quân đội nghiêm nghị được.
Nhất là năm thứ 3 anh đi phòng thủ biên giới, bản thân anh là người sống sót sau trận lửa đạn ấy, có lẽ trong mắt Tô Bối, anh là một người mong manh dễ vỡ.
Tô Bối nói: “Em mệt quá, chúng ta đi ngủ đi.”
Hồ Thừa Nghị nhìn cô, em có chắc là mình sẽ ngủ đàng hoàng không?
Sự thật đã chứng minh Hồ Thừa Nghị nghĩ lầm rồi.
Tô Bối nhất quyết yêu cầu Hồ Thừa Nghị ngủ chung với mình, lý do của cô là đang rất sợ hãi và bất an.
Khi cô nói như thế, anh quay qua nhìn đồng hồ, 12 giờ rồi. Giờ này mà cô cảm thấy bất an, có phải cung phản xạ của cô bị chập mạch ở đâu rồi không?
Cuối cùng Hồ Thừa Nghị bị Tô Bối ép lên giường.
Tô Bối nằm vùi vào trong ngực anh làm nũng, cô còn giả bộ hỏi: “Hồ Thừa Nghị này, anh có cảm thấy em là loại con gái không dè dặt hay không? Em nghe nói người nước L thích những cô gái kín đáo như hồi xưa.”
Hồ Thừa Nghị nhắm mắt nói: “Người khác thì anh không biết, anh chỉ biết là mình thích em thôi.”
Tắt đèn, đừng có làm mấy trò linh tinh nữa.
Dù sao trước khi cô trưởng thành, đừng có mơ mà làm chuyện khác.
Anh muốn tốt cho cô, vậy mà cô nhóc này lại đi quyến rũ anh.
Trong bóng tối, giọng nói Hồ Thừa Nghị vang lên: “Tay em sờ ở đâu đấy?”
Tô Bối trả lời: “Tay em lạnh quá, em chỉ muốn làm ấm xíu thôi.”
“Vậy thì cũng không nên để tay ở chỗ đó.” Hồ Thừa Nhị cố nén giọng lại.
Tô Bối hừ hừ hai tiếng, cô không biết xấu hổ còn trả lời: “Cũng đều là thịt hết mà, sao không cho em để?”
“Em…..”
“Được rồi, em không, không làm khó anh nữa.” Tô Bối nhận thấy giọng anh có chút thay đổi, cô cà lăm trả lời.
Cô quả quyết rút tay bỏ chạy.
“Em chờ đấy.” Hồ Thừa Nghị nói.
Tô Bối lăn về gối biến lại nguyên hình, cô dùng đuôi quẹt một vòng trên mặt Hồ Thừa Nghị, còn kêu chi chi hai tiếng.
Không chơi vẫn không được, cô đã chủ động như vậy mà anh vẫn không chịu lên.
Kỳ động dục cũng sắp trôi qua. QAQ, vậy là năm nay cô không được nhìn thấy bé cưng đáng yêu rồi. 
Nghĩ tới đây, Tô Bối lật người lại, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền nữa. Ai bảo mắt cô tốt quá làm chi, dù không có đèn cô vẫn nhìn thấy được.
Tô Bối mang theo lòng đầy tâm tư chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện Hồ Thừa Nghị không còn trên giường nữa.
Bây giờ đã 6 giờ 30 phút.
Trong phòng bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm phức, Tô Bối biến thành hình người nằm dài trên giường, cô nằm đó nhìn lên trần nhà.
Cô nheo mắt lại suy nghĩ, chồng cô thì hiền huệ quá rồi nhưng mà chỉ có hơi giống Liễu Hạ Huệ……
Dạo này Tô Bối bận học để thi, bận đến nỗi cô không có thời gian nhúng tay vào nhà họ Hồ. Nhưng mà không nhúng tay vào cũng tốt, dù sao cô vẫn chưa chính thức kết hôn với Hồ Thừa Nghị.
Nhưng mà có vẻ như mấy người bên Hồ gia ngày càng nóng lòng. Xem ra là vì chuyện ông nội Hồ không chịu sửa lại di chúc thừa kế.
Đây coi như là ván đã đóng thuyền, nếu một ngày nào đó ông nội mất đi, bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cho nên chuyện lần trước Hồ Thủy Đồng hại ông nội, theo cô thấy thì cô ta đang giúp Hồ Thừa Nghị. Nhắc tới Hồ Thủy Đồng mới nhớ, dạo này cô không thấy cô ta nữa nhỉ.
Không biết cô ta đi đâu rồi.
Thật ra cũng không khó đoán mấy, chắc là do Hồ Thừa Nghị đã làm gì rồi.
Ăn sáng xong, Tô Bối sửa sang lại quần áo Hồ Thừa Nghị, cô còn nhân cơ hội hôn gò má anh một cái: “Dù anh mặc lại đồ cũ ngày hôm qua, nhưng vẫn rất đẹp trai nha.”
Ai mà chẳng biết nịnh hót chứ~
Hồ Thừa Nghị nhìn cô, sau đó anh ôm cô vào lòng trao nụ hôn sâu. Tô Bối thở hồng hộc nhìn anh, đôi mắt cô sáng rực lên.
Vốn dĩ Hồ Thừa Nghị còn cảm thấy là do anh ăn đậu hũ của cô, nhưng giờ nhìn lại sao anh lại có cảm giác người bị ăn đậu hũ là mình nhỉ?
“Anh đi đây.”
“Anh đi vui vẻ.” Tô Bối quyến luyến nhìn anh rời đi, Cô sửa sang lại quần áo của mình, chuẩn bị đi đến trường.
Hồ Thủy Đồng không học chung lớp với cô, sau khi tiệc đính hôn kết thúc cô vẫn chưa tìm thấy cô ta để nói chuyện. Bây giờ cô muốn hỏi rõ mọi chuyện, Tô Bối đi tới đứng trước cửa lớp Hồ Thủy Đồng.
Có người hỏi cô: “Tìm ai à?”
Có tụi con trai không hiểu chuyện gì huýt sáo cười đùa: “Đây không phải là hoa khôi bên lớp Trình Mặc sao? Qua bên lớp này làm gì thế?”
Mặt Tô Bối lạnh đi một nửa, muốn trêu chọc cô sao?
“Có Hồ Thủy Đồng ở đây không?” Cô hỏi thẳng vấn đề, không muốn dông dài.
Một nữ sinh ngồi bàn đầu tổ 2 trả lời: “Mấy ngày trước cậu ta đột nhiên chuyển trường rồi, hôm nay giáo viên nói nên bọn mình mới biết. Mấy bữa trước còn tưởng là cậu ta bị bệnh nên xin nghỉ. Không phải cậu là bạn của cậu ta sao? Cậu không biết chuyện này à?”
Tô Bối ồ một tiếng, quả nhiên là rời đi rồi: “Tớ không quen với cậu ta lắm, qua đây hỏi chút chuyện mà thôi.”
Tô Bối trở về lớp mình, cô không biết Hồ Thừa Nghị đã làm gì nữa. Thôi quên đi, đợi đến lúc anh ấy sẵn lòng nói với cô là được. Dù sao cô cũng không thích Hồ Thủy Đồng lắm.
Cô ta là người có lòng dạ độc ác, Hồ Thủy Đồng đã có ý muốn giết chết ông nội, nếu như giữ cô ta lại, có thể một ngày nào đó cái mạng nhỏ này của cô cũng đi tong.
Ngay cả chị hai cũng không phải là người tốt gì. Nói trắng ra là chị ta có lòng tham không đáy, đã có thể tự mình mở một cửa tiệm kiếm tiền, đáng lẽ ra về sau sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc, vậy mà chị ta vẫn một lòng mong nhớ tiền của Hồ gia.
Còn mấy người khác thì cô không thấy bọn họ gây sự gì. Cô không có thiên phú về mấy chuyện buôn bán, còn kém hơn cả chị hai vậy mà được ông nội coi trọng.
Nếu như không có Hồ Thừa Nghị, không biết cô cần bù vào mấy trái dưa cho đủ.
Đương nhiên, còn cả chứng hoang tưởng bị hại nữa. Có nhiều người cảm thấy Hồ Thừa Nghị là một con người cực kỳ độc ác, Tô Bối nhớ tới chuyện Hồ Thừa Nghị bị người ta hại phải đi phòng thủ biên giới, sao lúc đó không thấy bọn họ lên tiếng?
Tô Bối nằm dài trên bàn suy nghĩ vớ vẩn, dù sao cô vẫn một lòng muốn bảo vệ Hồ Thừa Nghị.
Trình Mặc đi tới gõ bàn cô.
“Tô Bối, tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.”
Tô Bối ngẩng đầu nhìn cậu ta, ý Trình Mặc muốn nói là hai người bọn họ đi ra ngoài kiếm một nơi không người rồi nói chuyện sao?
“Nếu không phải là chuyện gì quan trọng thì cứ nói ở đây đi.”
Cô lười đi lắm.
Tô Bối híp mắt lại.
Trình Mặc hỏi: “Người đàn ông lần trước đến đón cậu là anh trai của cậu sao?”
Tô Bối lắc đầu.
Thật ra Trình Mặc nghĩ Tô Bối là một cô gái hư hỏng, nhưng nhìn cô như vậy lại không giống lắm. Nếu như cô là người nịnh bợ nhà giàu, thì cô sẽ là người lả lơi ong bướm mới đúng.
Tô Bối cũng nhìn thấu được thắc mắc của cậu ta, cô giơ tay lên chỉ ngón tay mình. Sau đó cô tháo chiếc nhẫn trên dây chuyền xuống đeo vào.
Cô nhìn Trình Mặc nói: “Bạn học Trình này, tớ kết hôn rồi.”
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, Tô Bối hết sức chân thành nhìn cậu ta. Trình Mặc như người mất hồn rời đi, Tô Bối nằm trên bàn thở dài: Ôi, tuổi vị thành niên của con trai.
Thanh xuân đau đớn sẽ qua nhanh thôi. Nỗi đau ấy còn tốt hơn mấy nỗi đau trên phim nhiều, động một chút là mang thai, phá thai.
Còn mấy tranh chấp nhỏ với mọi người xung quanh vì chuyện cỏn con. Haizz, vẫn nên tập trung học thì hơn. Trừ ba mẹ, Hồ Thừa Nghị ra thì không có gì quan trọng bằng học tập cả.
Cô rất thích học tập, vì học tập khiến cô cảm thấy rất vui vẻ. Bài tập giao về cũng không nhiều chút nào.
———————–
Hồ Thừa Nghị cúi đầu nhìn người gọi là chị hai, anh lạnh giọng nói: “Từ khi đến Hồ gia, cô luôn nói nam nữ đều bình đẳng như nhau. Luôn cố gắng thuyết phục ông nội rằng con gái cũng có năng lực chống đỡ Hồ gia. Nhưng hình như cô đã quên một chuyện rồi thì phải…”
Chị hai bị bịt miệng nên không thể mở miệng nói chuyện, nhưng chị ta vẫn tức giận trừng to mắt nhìn Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị nói: “Cô cũng biết tính của ba mà, ông ta đã phong lưu thành tánh rồi, chủ nhân hiện tại của Hồ gia không phải là ông ta. Cô hiểu không?”
“Trước kia không phải, sau này cũng không phải. Thân phận của cô chỉ là đứa con gái ngoài giá thú, cô có biết mẹ cô là ai không?” Hồ Thừa Nghị từ từ nói: “Bà ta họ Bạch, cô cũng biết Bạch gia đã làm gì ở thành phố L này chứ. Mặc dù tài sản ít hơn Hồ gia, nhưng mà chắc chắn sẽ không nhỏ đâu.”
Chị hai ngồi đó ngẩn người, hình như đang suy nghĩ chuyện này.
Hồ Thừa Nghị nói tiếp: “Cô khỏi cần suy nghĩ nhiều, mặc dù Bạch gia có nhiều nhánh nhưng chắc cô chưa bao giờ nghe đến tên của mẹ cô nhỉ. Bởi vì bà ta cũng là con gái riêng. Lúc đầu bà ta cũng thông minh đem cô về Bạch gia, bởi vì là máu mủ cộng thêm quan hệ Bạch gia, ông nội bắt buộc phải nhận cô về. Không phải Bạch gia muốn giúp cô đâu, mà là bọn họ muốn hợp tác với Hồ gia. Dĩ nhiên bây giờ Hồ gia không thèm để ý đến mối hợp tác đó nữa.”
“Cho nên cô đừng ngông cuồng quá.” Hồ Thừa Nghị lấy miếng vải bịt miệng chị ta ra, để cho chị ta nói chuyện.
“Tại sao ba mày lại mê gái như vậy, nếu tao là người Hồ gia thì sao lại không nhận được tài sản thừa kế.”
Một người đàn ông đứng bên cạnh nói: “Tôi bảo là cô nên dừng lại đi. Không được nhận tài sản thừa kế sao, bởi vì ông nội không muốn cho cô thôi. Vậy mà vẫn còn giả ngu không hiểu, anh Hồ nói chuyện này cho cô để làm gì? Đương nhiên là muốn nói rằng không ai hoan nghênh cô ra đời cả.”
“Cô cũng chẳng phải là con gái của ông nội, chẳng qua chỉ là đứa cháu gái không nằm trong dự tính mà thôi. Tài sản cá nhân được liệt kê trong di chúc phải được công chứng rõ ràng, ông muốn cho ai thì cho. Cô giỏi như vậy, sao không đi kiếm lãnh đạo quốc gia kêu chia tiền cho cô đi. Dù sao cô cũng là con cháu của nước L mà.”
“Tụi bây mang tao đi đâu?”
Người đàn ông lại nhét miếng vải vào miệng chị ta.
Anh ta chính là người đàn ông trong bữa tiệc hôm trước rót ly rượu vào trong ly nước Hồ Thủy Đồng.
“Xử lý gọn gàng đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở nước L nữa.” Hồ Thừa Nghị nói.
Người đàn ông cười ha ha vài tiếng, gật đầu nói: “Anh cả đừng lo, tôi theo cậu vào sinh ra tử nhiều năm vậy mà cậu vẫn chưa yên tâm về cách làm việc của tôi sao?”
Nói xong anh ta chui vào trong xe, ra dấu Ok với Hồ Thừa Nghị: “Anh cả này, sau khi xử lý xong người đàn bà này tôi sẽ về gặp cậu. Cậu phải xử lý tốt chuyện ở thành phố L này nha anh cả.”
“Yên tâm đi, Hồ Thủy Đồng đâu rồi.” Hồ Thừa Nghị hỏi.
“Tôi đã làm rồi thì cậu cứ yên tâm đi. Cô nhóc đó cũng lợi hại đấy chứ, thiếu chút nữa là chạy trốn được rồi, làm tôi phải tốn ít công sức đấy. Nhưng mà tôi cũng biết chừng mực, nếu như có người phát hiện thì tiêu ít tiền giao tiếp đôi chút là xong, nhiều nhất cũng chỉ mắng chửi nặng hơn chút thôi.”
Hai người bọn họ đều là lính xuất ngũ, hơn nữa mỗi lần Hồ Thừa Nghị làm việc đều chừa đường lui cho mình.
Mặc dù mấy người này đáng ghét nhưng không phải là mấy phần tử khủng bố, không cần phải đem đi giết.
Chỉ là bọn họ không được quay về thành phố L nữa, biến mất vĩnh viễn cũng không khác bị xem là chết lắm. Ba là người mềm yếu, đám người này còn muốn leo lên đầu anh ngồi, lại còn đi lừa anh.
Bốn năm không trở lại, bọn họ nghĩ anh là thằng ngu sao. Là do tự bọn họ cho rằng mình độc ác, nên xem anh là thằng yếu gà à? Bây giờ người thua thiệt không phải là Hồ Thừa Nghị anh.
Hồ Thừa Nghị xoay người lại, quản gia mở xe cho anh.
“Đến trường học đi.” 
“Cậu có muốn báo trước một tiếng cho ông cụ hay không?”
“Không cần, ông nội cũng hiểu mà. Ông chỉ cần nói vài câu với ba tôi là được rồi. Đúng rồi, sẵn ông nhắc ông ta đừng đi chơi đàn bà nữa.” Hồ Thừa Nghị phân phó.
“Nhưng mà……”
“Khống chế chi phí sinh hoạt hằng ngày của ông ta lại, tôi sợ ông ta gừng càng già càng cay, già mà còn có con.” Giọng nói Hồ Thừa Nghị lạnh như băng.
Hồ Thừa Nghị ngồi đằng sau nhắm mắt lại.
Hình như hôm nay là ngày cô nhóc thi nhỉ?
Mấy người trước anh bận nên không đi gặp cô được, cô cũng gọi điện thoại tới lải nhải cho anh nghe.
Hình như là thi không được tốt lắm, dù là phát huy không tốt hay là thi bình thường cũng không khác nhau mấy. Thôi thì vẫn dỗ dành cô, chớ đến lúc đó lại nằm khóc nhè trong ngực anh.
Lúc xe gần chạy đến trường, Hồ Thừa Nghị kêu tài xế dừng xe lại, anh đi đến cửa hàng bán hoa lấy đồ đặt trước.
Mặc dù cầm theo bó hoa đến đón cô nhìn lãng mạn, nhưng nếu không có đồ ăn ngon thì Tô Bối sẽ không cảm thấy hứng thú.
Quả hạch, hạt dưa, đậu phộng…… đã được gói kỹ càng, sau đó dùng mấy que dài trang trí xung quanh, cuối cùng gói lại thành một bó hoa.
Bó hoa có màu hồng phấn, khiến trái tim thiếu nữ nổ tung. Hồ Thừa Nghị nhìn kỹ lại, không biết Tô Bối có thích cái này không nữa.
Quản gia nhìn cậu cả không hài lòng cúi đầu sờ lung tung bó hoa, mới vừa rồi còn lạnh nhạt xử lý “chuyện nhà” nên bây giờ ông hơi e ngại.
Người này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Hôm nay ngoại trừ mang hoa theo, anh còn mang thêm một chiếc nhẫn để trong túi.
Lúc trước Tô Bối có than phiền với anh là chiếc nhẫn kim cương quá lớn, quá bắt mắt. Không thể đeo ở trong trường được.
Anh nhớ kỹ trong lòng nên đã đặt một cặp nhẫn khác, hôm nay anh đến đây để đưa chúng cho cô.
Hồ Thừa Nghị không lên xe, anh nhìn quản gia nói: “Ông đi đón Tô Bối đi, tôi tự mình về được.”
Trở về căn nhà nhỏ của Tô Bối.
“Vâng, phiền cậu cả nhắn tin trước cho mợ.”
Dù sao cũng sắp kết hôn rồi, nên kêu là mợ cũng rất bình thường. Hơn nữa cậu cả cũng không phản đối chút nào, ông vừa gọi là anh đã vui vẻ, không còn cho sắc mặt nữa.
Tô Bối nhận được điểm thi, cả người cô ủ rũ cúi đầu.
Hơn nữa vừa rồi Hồ Thừa Nghị mới nhắn cho cô, anh không qua nhà cô được.
Cũng may là có quản gia tới đón, ít nhất thì Tô Bối không cần phải đi bộ về.
Thật là giậu đổ bìm leo, Tô Bối ngồi chồm hổm trước xe.
Cô buồn bã đi lên lầu, mở cửa.
Sao phòng tối quá vậy?
Bình thường cô có kéo rèm cửa sổ xuống đâu?
Lỗ mũi Tô Bối rất nhạy cảm, cô ngửi được mùi quả hạch và hoa trong không khí, cô vội vàng chạy đi mở đèn lên.
Cô thấy Hồ Thừa Nghị đứng ôm hoa trong phòng khách, Tô Bối nhanh nhẹn chạy qua nhận lấy hoa rồi ôm anh.
Hồ Thừa Nghị: …..
Anh đã nói gì đâu.
Tô Bối hôn anh một cái: “Cám ơn chồng~”
Hồ Thừa Nghị cảm thấy không còn cách nào nữa, anh đã chuẩn bị xong lời tỏ tình rồi nên bây giờ chỉ có thể nhắm mắt làm tới.
Anh nhẹ nhàng nắm tay Tô Bối, từ từ đeo nhẫn lên tay cô, dịu dàng nói: “Lúc trước em có nói là đi học không đeo chiếc nhẫn kim cương kia được, lần này anh đi đặt cái khác, mong là em sẽ thích. Cảm ơn em vì đã để anh gặp em.”
Hồ Thừa Nghị chưa từng nói mấy lời yêu thương nào, anh chỉ nói ngắn gọn nhất có thể.
“Thích, em rất thích.” Tô Bối hôn chiếc nhẫn trên tay mình, sau đó cô thấy anh không nói lời nào nữa, cô hỏi ngược lại: “Vậy sao?”
Chỉ vậy thôi à, cô còn chưa nghe đủ mà.
Hồ Thừa Nghị đè đầu cô vào ngực mình, nói: “Nó nằm sâu trong lòng anh đấy, em có nghe thấy không?”
Tô Bối ôm chặt anh, cô chỉ nghe được tiếng tim đập thôi nhưng cũng cảm động lắm rồi. Nhất là khi nhìn vào điểm học bạ của mình, cô lại càng cảm động hơn, cô khịt mũi nói: “Chồng ơi, chúng ta thương lượng một chút chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Ngày mai chúng ta kết hôn được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.