Tô Bối ngồi trong lòng anh ngọt ngào gọi chồng ơi, nhưng Hồ Thừa Nghị lại không có phản ứng nào.
Làm nũng không có tác dụng sao? Tô Bối nhẹ nhàng đánh anh một cái, rồi lại biến về nguyên hình nằm trong lòng anh.
Hừ, anh không cho ăn cũng được.
Tô Bối cuộn người lại thành một cục bông, nằm giữa hai chân anh.
“Em, em buồn ngủ.” Tô Bối cuộn tròn người lại nói.
Cô mặc kệ anh có hiểu cô nói gì hay không. Hôm nay cô mệt mỏi lắm rồi, sau khi trở về nguyên hình, Tô Bối đã nằm ngủ luôn.
Hồ Thừa Nghị vuốt lông đuôi của cô, ôm cả người cô vào phòng ngủ.
Trước khi đi, anh nhìn dáng vẻ đáng thương của Tô Bối, không đành lòng được nên bỏ hai hạt dưa vào trong miệng cô. Chưa đi ra tới cửa, anh nghe thấy điện thoại Tô Bối đổ chuông.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là Tô Văn Thư gọi điện tới.
“Alô.”
Bên kia Tô Văn Thư hỏi, Hồ Thừa Nghị trả lời một tiếng.
Tô Văn Thư cũng “ừ”, nhưng đột nhiên ông phát hiện ra có chuyện gì không đúng lắm, giọng của đàn ông?
“Hồ Thừa Nghị!?” Cái quái gì thế.
Ông nhìn lại điện thoại di động, chắc chắn rằng mình không gọi sai số.
“Tại sao điện thoại của Tô Bối lại ở trong tay cậu?”
“Cháu đang ở nhà cô ấy.” Hồ Thừa Nghị nói ngắn gọn.
“Theo tôi nhớ không lầm thì bây giờ ở thành phố L đang là trời tối nhỉ.” Mặt mày Tô Văn Thư âm trầm nói.
Hồ Thừa Nghị thành thật gật đầu: “Chú nhớ không lầm đâu ạ.”
“Tô Bối đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai/978234/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.