Tô Bối nằm dài trên bàn, cô lười phản bác lại.
Nhìn lại em gái Hồ, trong đầu cô xuất hiện những suy nghĩ khác nhau. Nói thật thì ở Hồ gia, ngoài Hồ Thừa Nghị ra thì cô không quen ai cả.
Với ông nội thì cô chính là ân nhân cứu mạng, hơn nữa ông cũng đã đồng ý cho cô và Hồ Thừa Nghị ở bên nhau, nên Tô Bối không ghét ông.
Nhưng mà Hồ Thủy Đồng này, Tô Bối lại không thích cô ta. Theo trực giác của mình, cô cảm thấy lúc người nhà bị bệnh, mấy người thân thật sự không nên luống cuống tay chân để làm cho bệnh nặng thêm.
Bây giờ cô là chị dâu của cô ta, nếu bên cạnh cô xuất hiện hoa đào, không phải là nên ngăn cản lại ngay lập tức sao?
Coi chị dâu của mình vẫn là người độc thân sao?
Trình Mặc nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, cậu ta nhìn về phía Tô Bối.
Tô Bối chậm chạp nói: “Tớ đã có người mình thích rồi.”
Những tia sáng trong đôi mắt cậu ta biến mất.
Giữa tự nhiên và xã hội, đa số mọi người đều chọn tự nhiên. Vậy nên số lượng học sinh nam nữ ở lớp 12-5 ít đến đáng thương.
Còn bị gọi là miếu hòa thượng. Khó khăn lắm mới xuất hiện một nữ sinh, kết quả là hoa đã có chủ.
Tô Bối đứng dậy, nói: “Em gái à, em dẫn chị đi vệ sinh đi.”
Ở trường học, Tô Bối không muốn người khác chọc ghẹo cô là con nhỏ cà lăm. Nên trước khi nói chuyện, cô đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Hoặc là không nói lời nào, hoặc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai/978233/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.